[TN70] Nữ Phụ Pháo Hôi Gả Cho Quân Nhân, Nghịch Mệnh Phản Công

Chương 8


3 tuần

trướctiếp

Tô Mạt phân loại số tiền phải cất, định lát nữa sẽ thu hết vào không gian.

Sau khi làm xong xuôi, Tô Mạt bắt đầu kiểm kê tới những thứ khác của nguyên chủ, phát hiện đa phần đều là những thứ hay mặc và hay dùng tới.

Hai chiếc áo khoác len dài, mấy cái váy, vài bộ sơ mi và áo khoác, vài chiếc áo lông và mấy cái quần. Tô Mạt không am hiểu lắm về vải vóc, sờ vào cảm thích là chứng đó đó là vải tốt rồi. Đồ lót thì có vài bộ, ba đôi giày da, hai đôi giày vải.

Mấy thứ này là do nguyên chủ dùng phiếu ngoại tệ mua ở cửa hàng Hữu Nghị tại Thượng Hải.

Còn có một chiếc áo sơ mi bằng vải tổng hợp do nguyên chủ mua theo trào lưu. Mua xong mặc thử cảm thấy không thoải mái nên từ khó không dùng tới nữa, bây giờ lại mang tới đây.

Ngoài quần áo ra thì còn có dây buộc tóc kẹp tóc, kem bông tuyết, sáp thơm bôi tóc, xà phòng thơm, bút kẻ mày, thậm chí còn có cả một thỏi son môi.

Những đồ nguyên chủ mang theo không hoàn toàn vô dụng, nhưng cũng không thể nói là hữu dụng được. Nói sao cũng không thể mặc lúc làm ruộng được.

Thứ duy nhất phù hợp chính là hai bộ quần áo lao động màu xanh và giày giải phóng mua ở hợp tác xã mua bán trước khi xuống nông thôn. Hiện tại hai bộ áo lao động màu xanh đang được đặt tùy tiện trên giường đất chứ không cất vào hòm da.

Nguyên chủ tham gia vào thu hoạch vụ thu đã được mười mấy người, cứ thế mặc thay phiên hai bộ đồ kia.

Đồ nguyên chủ mang theo không hợp với thời tiết vùng Đông Bắc. Mấy mùa xuân hạ thu thì còn tạm mặc được, nhưng tới mùa đông thì rất lạnh.

Tới khu Đông Bắc cần nhất là áo bông, quần bông, giày bông, chăn bông, nhưng nguyên chủ chẳng có thứ gì.

Nhưng khi Tô Mạt nhìn thấy số phiếu chất chồng, thấy bên trong có không ít phiếu mua vải bông cũng đoán có lẽ nguyên chủ định đợi tới nơi này rồi mới mua bông vải nhờ người may.

Về đồ dùng hàng ngày, nguyên chủ chỉ mang theo hai cái khăn lông, một cái cặp lồng, một bình nước và một cái đèn pin. Còn mấy thứ như đồ tráng men, chậu rửa mặt, bàn chải đánh răng, kem đánh răng các thứ lại không có.

Nguyên chủ tính tới đây rồi mua thêm, không ngờ vẫn chưa có thời gian để đi mua. Trong mười mấy ngày qua, cần lau chùi gì đều mượn chậu của người khác, còn miệng thì chỉ súc qua với nước mà thôi.

Cũng không rõ một cô gái ở bẩn như thế lao Lục Trường Chinh lại vừa ý cho được.

Nhìn thấy gương trang điểm bên cạnh, Tô Mạt cầm gương lên soi, không khỏi ngạc nhiên òa lên.

Mặc dù đã biết trước nguyên chủ rất đẹp qua trí nhớ, nhưng không ngờ lại xinh đẹp tới vậy.

Đôi mày cong như lá liễu, cặp mắt đào hoa đa tình, mũi cao thẳng thuôn dài, đôi môi không tô son mà lại đỏ như anh đào, là một người đẹp vùng Giang Nam điển hình. Làn da vừa trắng vừa nhẵn nhụi, bảo nõn nà như mỡ đông cũng không nói quá. Tuy rằng phải làm ruộng mười mấy ngày khiến làn da hơi sạm đi một chút, nhưng lại mang cảm giác mong manh dễ vỡ, khiến người ta thương xót.

Không trách Lục Trường Chinh vừa thấy đã thích.

Ầy...

Đúng là đàn ông!

Vẻ ngoài của Tô Mạt chỉ hơi xinh đẹp, vả lại để an toàn hơn vào thời tận thế, cô đã để tóc mái thật dày, đeo cặp mắt kính to đùng trông vô cùng quê mùa. Bây giờ tự nhiên biến thành một người đẹp khiến cô rất vui, không nhịn được cầm gương lên ngắm nghía một lúc.

Sau khi ngắm nghía xong, Tô Mạt sắp xếp gọn gàng lại đồ đạc định thu vào không gian, còn hợp đồng mua bán nhà, sổ tiết kiệm, tiền giấy và phiếu đều đặt tạm sang một bên.

Dù sao nhìn ra được nhà có dạng gì trên mấy tờ giấy chứng nhận này, nhưng trong sách gốc có viết đó là mấy tờ hợp đồng mua bán nhà của ba căn nhà kiểu Tây.

Sau này sẽ trị giá một khoản lớn.

Sau khi kiểm kê lại toàn bộ tài sản của nguyên chủ xong, Tô Mạt lại định kiểm kê lại đồ của mình.

Sau khi chắc chắn trong viện thanh niên trí thức không có ai thêm lần nữa, Tô Mạt đã buộc chặt cửa phòng. Bấy giờ cô mới vung tay lên, lấy hết đồ trong không gian ra ngoài.

Chỉ thoáng cái căn phòng trống trải đã chất kín đồ.

Trước kia không gian của Tô Mạt lớn, đồ bên trong được cô sắp xếp theo chủng loại để tiện lấy khi dùng tới. Bây giờ không gian đã nhỏ đi gấp mấy lần, đồ đạc chất chồng lên nhau rất lộn xộn. Cô phải chỉnh lý xếp loại lại lần nữa, nếu không sau này cần dùng sẽ không dễ lấy.

Tô Mạt bận rộn gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng sắp xếp xong mọi thứ, phân chia từng loại cất vào không gian.

Đồ đạc được chia thành mấy loại.

Đầu tiên là những loại thức ăn như lương thực dầu ăn bột gạo.

Lương thực: 30 cân gạo chia thành 10 túi, 20 cân bột mì chia làm 8 túi, 4 cân bánh trứng bột mì chia làm 3 thùng, 5 cân bột gạo đựng hết nửa thùng.

Dầu: 6 lít dầu lạc, đựng trong 3 thùng rưỡi.

Thịt: 10 cân thịt dăm bông, một cặp. Lạp xưởng khoảng 4 cân. Thịt khô khoảng 10 cân. Đồ hộp cá chao sốt đậu, 16 lon. Thịt lợn nấu chín đóng hộp, 9 lon. Thịt kho tàu đóng hộp, 3 lon.

Không có thịt sống, bởi vì khi cô thức tỉnh dị năng không gian, rất ít khi xuất hiện thịt sống. Thỉnh thoảng đổi được một ít cô đều bỏ ra ăn ngay cho đỡ thèm.

Gia vị: Nước tương, 3 lọ. Xăng dầu, 2 bình. 500g muối iot, 13 túi. 400g đường kính trắng, 3 túi. 2 cân đường mật, 3 lon. Và thêm một bọc lớn có đủ các loại hương liệu.

Đồ dinh dưỡng: Sữa bò, 6 thùng rưỡi. Sữa bột, 8 lon.

Còn một ít quà ăn vặt, kẹo, bánh bích quy số lượng ít nên Tô Mạt không kiểm kê từng loại, mà cất hết vào một cái túi lớn.

Thứ hai là vật dụng hàng ngày.

Chăn lông, 1 chiếc. Chăn, 4 chiếc. Đệm giường, 1 cái. Gối, 2 cái. Chăn ga gối đệm, 3 bộ.

Khăn lông, 23 chiếc. Bàn chải đánh răng, 16 cái. Kem đánh răng, 3 lọ. Dầu gội đầu, 2 lọ. Sữa tắm, 3 lọ. Băng vệ sinh (24 miếng 1 gói), 6 túi rưỡi. Mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm, không định lượng.

Đèn bàn, 3 chiếc.

Các loại vật dụng trong phòng bếp như niêu bát gáo chậu, dao, bếp nhỏ đều có một bộ. Có cả mấy cái thùng nhựa, chậu nhựa, cốc giữ nhiệt và cốc bình thường.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp