[TN70] Nữ Phụ Pháo Hôi Gả Cho Quân Nhân, Nghịch Mệnh Phản Công

Chương 9


3 tuần

trướctiếp

Tiếp theo tới quần áo và trang sức.

Quần áo bông, hai bộ. Quần áo thể thao, mười mấy bộ. Đồ lót giữ ấm, mười mấy bộ. Đồ ngủ, mấy bộ. Đồ lót, mười mấy chiếc. Giày thể thao, sáu đôi. Tất chân, không định lượng.

Mặc dù đồ ăn thức uống không nhiều, nhưng đều là đồ cô tích cóp được do bán trái cây rau củ và lương thực do cô thúc sinh có được.

Tiếp theo còn có rất nhiều sách.

Năm xảy ra tận thế cô mới chỉ mười bốn tuổi, định thi vào lớp cơ sở Thanh Hoa. Sau này đã ở cố định tại căn cứ nhưng cô vẫn nuối tiếc vì chưa kịp lên đại học, vì thế lúc mua đồ đã đổi thêm một ít sách giáo khoa để tự học.

Lúc đổi sách cũng đổi thêm cả một vài loại sách không liên quan khác, bởi vì Tô Mạt cảm thấy có ích nên cũng mua luôn.

Tô Mạt chọn ra vài cuốn sách lịch sử có ghi chép liên quan tới thời đại này, trong đó có một quyển sách tên là [Kỹ năng cần thiết khi xuyên việt], định sau này đọc thử xem có tác dụng gì không.

Còn có một bộ pin năng lượng mặt trời và tấm pin năng lượng mặt trời loại 800W, cô phải tích cóp mấy năm trời mới mua được lúc còn ở thời tận thế.

Nếu có đủ ánh nắng mặt trời, chỉ cần đặt bên ngoài khoảng từ 2 tới 2 tiếng rưỡi là có thể sạc đầy điện.

Hồi còn ở thời tận thế, cô gần như chỉ dùng để chiếu sáng vào buổi tối. Nếu không bật hết toàn bộ đèn điện trong phòng, dùng tiết kiệm lại thì dùng hơn tháng cũng không sao.

Ngoài ra trong không gian còn có một lượng lớn đủ loại hạt giống cây nông nghiệp do cô thu gom. Các loại trái cây cô thúc sinh để buôn bán và một vài đồ lặt vặt khác. Ví dụ như con dao dùng để phòng thân hay là dùi cui điện.

Hiện tại không gian đã thu nhỏ bớt, các loại trái cây chiếm gần hai phần ba không gian, đầy ắp cả một khoảng.

Cô phải xem khi nào tới chợ đen bán hết một lượt luôn.

Sau khi thu dọn lại không gian, cất hết sổ tiết kiệm, hợp đồng mua bán nhà, tiền giấy và phiếu vào không gian xong, cuối cùng Tô Mạt cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Tô Mạt lấy chiếc đồng hồ đeo tay của nguyên chủ trong khe ẩn của hòm da, nhìn thời gian, sắp tới lúc mới người tan tầm rồi. Vì thế cô đã ra khỏi phòng, định đi tắm trước khi mọi người quay về.

Gội đầu sạch sẽ, từ khi ngã xuống sông tới giờ cô vẫn chưa tắm thêm lần nào, vẫn luôn cảm giác người có mùi hôi.

Nhóm lửa không làm khó được Tô Mạt, ở thời tận thế, những dân đen như cô đều dùng củi để nhóm lửa cả.

Sau khi đổ nước vào nồi, Tô Mạt đi vào vườn rau giả vờ đang nhổ cỏ. Thực chất cô đang hấp thu năng lượng hệ Mộc bên trong đám cỏ dại.

Cỏ dại tuy nhỏ, nhưng nói sao cũng là năng lượng.

Cỏ dại trong tay Tô Mạt khô héo với tốc độ rất nhanh, sau đó bị cô nhẹ nhàng kéo lên, nhổ bỏ tận gốc.

Thoáng cái Tô Mạt đã nhổ bỏ sạch sẽ cỏ dại trong vườn rau và khu vực xung quanh. Gom hết đống cỏ dại khô héo lại, sau đó ôm vào phòng bếp dùng làm nhiên liệu nhóm lửa nấu nước.

Phòng tắm trong viện thanh niên trí thức là một gian phòng nhỏ được ngăn lại bằng bùn nhão, nằm ngay một góc trong phòng bếp.

Nhân lúc chưa có ai về, Tô Mạt vội vàng múc hai xô nước, chạy tới phòng tắm tắm rửa sạch sẽ.

Sau khi tắm rửa xong, Tô Mạt ngồi ở cửa vừa lau tóc vừa suy nghĩ sắp xếp tiếp theo.

Mặc dù nguyên chủ là người có tiền, nhưng trước mắt số đồ cô ấy để lại có thể dùng được thật sự cũng không nhiều.

Số tiền trong hai cuốn sổ tiết kiệm, chưa nói đến vấn đề ở thời đại này không thể rút tiền xuyên tỉnh, dù có thể, cô cũng chưa định rút.

Số tiền tám mươi ngàn Tô Trọng Lê để lại thuộc về hai anh em Tô Đình Khiêm và Tô Đình Đức. Cô cũng định giữ lại ba nghìn của cha mẹ nguyên chủ, nếu có một ngày họ có thể về thành trước thời hạn, cô mang qua cho họ cũng có tài sản mà dùng.

Còn dư lại một nghìn ba mươi tệ của nguyên chủ, nhìn có vẻ nhiều, nhưng trong tình huống cái gì cũng phải mua thì không quá vài năm. Chủ yếu do cô không có phiếu, rất nhiều thứ đều phải mua trong chợ đen, dĩ nhiên giá cả sẽ đắt hơn.

Hơn nữa cô phải để dành tiền, chờ thi tốt nghiệp xong sẽ thi đại học, hoàn thành giấc mơ Thanh Hoa của mình. Sau đó mượn làn gió cải cách để tích trữ nhà cửa, làm ăn, phát tài!

Vì vậy, cô phải có tiền!

Dựa vào cái gì để kiếm tiền đây? Dùng dị năng để thúc đẩy hoa quả, rau cải sinh trưởng mang ra chợ bán?

Chỉ có thể miễn cưỡng xem như là một lựa chọn dự phòng.

Giá cả hoa quả rau cải ở thời đại này thấp, không bán được bao nhiêu tiền, muốn bán chỉ có thể chờ hết mùa, bán những loại quý hiếm mới có thể lên giá.

Nếu như hợp tác trực tiếp với chợ đen, rau quả sẽ không để được lâu, người trong chợ đen chắc không dám ăn tham một lượng hàng lớn, chỉ có thể cung ứng một lượng nhỏ. Nhưng nhiều lần như thế, nguy hiểm cũng sẽ lớn hơn, lỡ như một ngày nào đó không may bị bắt thì được không bù mất.

Vì thế chưa tìm được cách an toàn, chỉ có thể tìm cách dự bị.

Nhưng mà, cô có thể đến chợ đen bán một số đồ để kiếm thêm thu nhập.

Nếu thúc đẩy sinh trưởng giá thấp mang lại giá trị hiệu quả và lợi ích không cao, vậy thì thúc đẩy sinh trưởng giá trị cao.

Cô nhớ rõ ở Đông Bắc có rất nhiều nhân sâm núi. Nếu cô có thể tìm được nhân sâm núi, vậy có thể thúc đẩy sinh trưởng nhân sâm núi mang đi bán.

Cô nhớ trong tiểu thuyết niên đại khác, một cây nhân sâm núi có thể bán một hai trăm tệ. Nếu hai đến ba tháng có thể bán một cây nhân sâm, vậy cũng không thua những người lãnh lương bao nhiêu.

Nhưng chuyện này chỉ được coi là thu nhập bí mật, không thể lộ ra bên ngoài.

Ở nơi tận thể khổ cực này, cô nghĩ tới cuộc sống có thể ăn thịt. Do đó, cô muốn sống sống tốt không bị người khác chỉ trích, nhất định phải có một nguồn thu nhập ở ngoài sáng.

Nguyên chủ là cán sự tuyên truyền trong xưởng may, cách hành văn vẫn còn rất cứng. Lúc ở Thượng Hải, cô ấy thường xuyên gửi bản thảo cho các tòa soạn, hầu như đều không được đăng tải.

Vốn dĩ trong thời kỳ đặc thù, gửi bản thảo là không có tiền nhuận bút, bình thường chỉ nhận được phiếu chứng nhận hoặc một mẫu đã được in sẵn.

Sau này, biên tập tòa soạn yêu quý tài hoa của cô ấy, đã xin cho cô ấy một thẻ chứng nhận "Cộng tác viên thông tin ngoài biên chế", giống như các cộng tác viên khác, cô gửi bản thảo sẽ được tính tiền nhuận bút. Đáng tiếc, cái thẻ này mới xin được một tháng thì nguyên chủ đã về quê.

Tô Mạt nghĩ, tháng trước hình như nguyên chủ nhận được hơn hai mươi tệ tiền nhuận bút.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp