[TN70] Nữ Phụ Pháo Hôi Gả Cho Quân Nhân, Nghịch Mệnh Phản Công

Chương 13


3 tuần

trướctiếp

"Có khi ở nông thôn cũng tốt mà." Tô Mạt không muốn nói nhiều, chuyển sang chủ đề khác: "Ngày mùa thu hoạch cũng sắp kết thúc, bây giờ các người đang làm gì?"

"Đang nhổ đậu phộng, sắp xong rồi. Nghe mấy bà thím kia nói, sau khi nhổ đậu phộng xong, cơ bản là phơi khô nhập kho, sau đó chờ tặng lương thực." Mã Tiểu Quyên trả lời.

"Cậu nói xem, tớ có nên đi mua một ít thịt mời mọi người ăn một bữa sau khi ngày mùa thu hoạch kết thúc không?"

Mã Tiểu Quyên thấy Tô Mạt không muốn nói nhiều, cũng không tiếp tục hỏi nữa mà hỏi sang chủ đề khác.

"Nếu điều kiện cho phép, tớ cảm thấy có thể. Dù sao trong khoảng thời gian này, chúng ta làm phiền thanh niên trí thức cũ rất nhiều." Tô Mạt đáp lời.

"Vậy được, chờ ngày mua thu hoạch kết thúc, tớ đi hợp tác xã mua bán mua thịt, lại mua thêm trứng gà và bánh ngọt v.v… Mời mọi người ăn một bữa."

"Đến lúc đó, mấy người chúng ta cùng nhau mời đi." Đúng lúc Trần Lan đi vào, nghe thấy thế, lập tức lên tiếng nói.

Điều kiện nhà cô ta bình thường, nếu một mình mời cả đám người thì cô ta không thể mời nổi.

"Được, đến lúc đó chúng ta hùng lại cùng nhau mời." Mã Tiểu Quyên trả lời rất dứt khoát.

*

Cùng thời gian đó, cả nhà họ Lục đang chuẩn bị ăn cơm tối.

Món chính là bánh bao, bột ngô trộn với bột mì, bởi vì Lục Trường Chinh trở về nên bột mì được trộn nhiều hơn.

Trên bàn còn có một nồi canh trứng lớn, một nồi cà chua chưng đậu với một ít mỡ heo, một nồi củ cải hầm cá. Cá là sáng nay Lục Trường Chinh mang về từ sông.

Lý Nguyệt Nga chia bánh bao cho mọi người xong, người lớn hai cái, trẻ con một cái, Lục Trường Chinh hiếm khi trở về được chia thêm một cái.

Mặc dù cuộc sống nhà bà ấy trong đại đội khá ổn, nhưng không dám ăn uống thoải mái, phải lên kế hoạch rõ ràng.

Bà ấy sợ như nạn đói ba năm trước nên mỗi năm đều tích trữ ít lương thực trong nhà, như thế nếu lỡ gặp thiên tai, cả nhà không đến nỗi phải ăn cỏ và vỏ rễ cây.

Người nhà Lục Trường Chinh đông miệng ăn, ông cháu Lục Trường Chinh bốn người, nhà Lục Hành Quân, anh cả Lục Trường Chinh có năm người, nhà anh hai Lục Trường Chinh là Lục Vệ Quốc có bốn người, tổng cộng mười ba miệng ăn đang ngồi vây quanh một cái bàn tròn lớn ăn cơm.

Nhà họ Lục là một trong số ít nhà gói gạch xanh lớn ở trong thôn. Mặt trước có năm phòng liên tiếp, hai bên đông tây mỗi bên ba phòng, khoảng đất trống vây quanh ở giữa được lát đá xanh dùng để phơi đồ, bên cạnh nhà bếp bên kia còn có một cái giếng nước.

Trước cửa có một khoảng đất lớn để trồng rau, bên cạnh vườn rau là một nhà vệ sinh được xây bằng phôi đất.

Năm gian phòng ở mặt trước, gian giữa là nhà chính ngày thường dùng để tiếp khách và ăn cơm, hai gian bên trái, một gian của vợ chồng Lý Thanh An và Lý Nguyệt Nga, gian còn lại của ông nội Lục Bá Minh. Hai gian bên phải, gian trước để Lục Tiểu Lan ở, một gian khác dùng làm nhà bếp.

Ba gian phòng bên trái cho một nhà năm người của con trai cả, ba gian phòng bên phải cho một nhà bốn người của con trai thứ hai.

Nhà họ Lục cũng mới xây vào hai năm trước.

Vốn định xây thêm ba phòng nhưng diện tích không đủ. Khi xây nhà nhận được sự đồng ý của Lục Trường Chinh, đến lúc đó ba phòng của anh sẽ xây ở một nơi khác.

Lúc ấy, mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu nhà đội trưởng Lục Trường Chinh đang ầm ĩ căng thẳng. Khi nghe bọn họ nói có khi phải chia phòng ra ngoài ở, đương nhiên anh không phản đối việc này.

Vì vậy năm nay Lục Trường Chinh cũng mới xây một căn nhà ba gian cách nhà họ Lục không xa. Khi đang xây, Lục Trường Chinh gửi thêm tiền về nên căn nhà được xây bề thế hơn bên này.

Nền nhà phía bên kia được lát xi măng, còn trộn vôi, xi măng và cát mịn, cả nhà trông rất sạch sẽ, sáng sủa, không có hạt mụi nào. Nóc nhà được làm bằng ván gỗ, mùa hè cách nhiệt, mùa đông giữ ấm, xem như đây là mái nhà đầu tiên ở trong thôn.

Chếch phía bên phải là một gian nhà lớn được xây bằng gạch mộc, được chia thành hai gian nhà một lớn một lớn, gian lớn dùng để chứa củi và những vật dụng linh tinh, gian nhỏ xây thành nhà vệ sinh, nhà vệ sinh khô ráo, không bẩn.

Trong nhà còn có một giếng nước.

Lúc đó, người trong thôn đều khuyên Lục Thanh An, Lục Trường Chinh không thường xuyên về nhà, sau này cưới vợ chắc cũng mang theo tòng quân, không cần phải xây giếng nước phí tiền phía sức.

Nhưng Lục Thanh An lại có suy nghĩ khác. Tốt xấu gì thằng ba cũng là một quân nhân, sau này muốn về thăm nhà, còn phải qua nhà khác gánh nước thì không ổn lắm.

Sau bữa cơm, bọn nhỏ đều đi chơi, chị dâu cả Lục và chị dâu hai Lục cũng thu dọn bát đũa đi rửa, rửa xong còn phải giặt quần áo.

"Cha nghe mẹ con nói con và thanh niên trí thức Tô đang yêu nhau." Lục Thanh An hỏi Lục Trường Chinh.

"Dạ."

"Nghĩ kĩ chưa?" Lục Thanh An lại hỏi.

Ông ấy có thể đoán được chắc trong nhà Tô Mạt xảy ra chuyện gì đó, cô mới xuống đây lánh nạn. Ông ấy không tin đứa con trai này không đoán ra.

Nhưng sợ con trai thật sự không biết, ông ấy vẫn nói thêm một câu: "Lúc thanh niên trí thức Tô đến, xách theo hai cái vali."

Ở thời đại này, người có thể sử dụng vali không phải là người tầm thường. Người không tầm thường còn xuống nông thôn, hơn phân nửa đã gặp chuyện gì đó.

"Nghĩ kĩ rồi ạ." Lục Trường Chinh kiên quyết trả lời.

Tất cả những thứ anh có hiện tại đều nhờ vào sự cố gắng của anh, thành tích và công lao không ai có thể xóa đi. Hơn nữa, anh nghĩ rằng tình hình này sẽ không kéo dài lâu, muốn đất nước phát triển, các lãnh đạo tuyệt đối không được để tình hình xấu kéo dài.

"Được, con nghĩ kĩ là được rồi." Lục Thanh An rút điếu thuốc trong miệng ra: "Vậy con định làm gì?"

Sức khỏe của cha ông ấy, chỉ sợ không kéo dài được bao lâu.

"Không cần lo lắng cho ông, cứ làm theo kế hoạch của cháu, thấy cháu có người yêu ông cũng yên tâm." Lục Bá Minh nói.

Người đàn ông có ý chí sắt đá này, dù đã lớn tuổi và trên người nhiều bệnh tật, nhưng vẫn cố gắng ngồi thẳng lưng hết sức có thể.

Lục Trường Chinh là cháu nội mà ông thích nhất và coi trọng nhất. Chẳng qua trước kia thấy anh một lòng dốc sức cho sự nghiệp, sợ anh khi lớn tuổi sẽ cô đơn cả đời, ông mới nói rằng trước khi mình gần đất xa trời, muốn thấy anh lập gia đình.

Ông hiểu rõ tính tình của thằng ba, nếu không thật lòng thích thanh niên trí thức Tô thì sẽ không vì cứu người mà hẹn hò với người ta.

"Bọn cháu định kết hôn trước khi cháu quay về đội." Lục Trường Chinh nói.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp