[TN70] Nữ Phụ Pháo Hôi Gả Cho Quân Nhân, Nghịch Mệnh Phản Công

Chương 12


3 tuần

trướctiếp

Người quản lý viện thanh niên trí thức Mã Kiến Dân cười nói: "Mọi người đều là đồng chí cách mạng, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm."

Thật ra thì nhóm thanh niên trí thức cũ cũng không tình nguyện giúp nhóm trí thức trẻ làm việc.

Nhưng nhóm thanh niên trí thức là một tập thể, người trong thôn có phần bài xích với thanh niên trí thức. Nếu bọn họ không đoàn kết thì càng lép vế trong đại đội.

Hơn nữa sau ngày mùa thu hoạch, mùa đông lại sắp đến, nếu nhóm trí thức trẻ chưa hoàn thành công việc, vậy bọn họ sẽ không có bao nhiêu điểm, điều có nghĩa là bọn họ không được chia bao nhiêu lương thực.

Tất cả mọi người đều ở viện thanh niên trí thức, nếu nhóm trí thức trẻ không có lương thực, nhất định sẽ tìm mượn nhóm thanh niên trí thức cũ. Bọn họ miễn cưỡng mới đủ ăn, nếu cho nhóm trí thức trẻ mượn thì bọn họ sẽ không chịu nổi đến lần phát lương thực sau.

Đó là lý do chỉ có thể bịt mũi giúp bọn họ làm việc, để bọn họ cố gắng kiếm thêm nhiều điểm có thêm nhiều lương thực hơn.

Làm thì làm, nhưng ít nhiều trong lòng cũng oán giận. Bây giờ thấy Tô Mạt hiểu chuyện, lấy thức ăn ngon ra cảm ơn họ, trong lòng bọn họ rất thoải mái.

"Tô Mạt, không ngờ tài nấu nướng của cậu lại giỏi như vậy." Trần Lan nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trong nồi, có rất nhiều thịt.

Lúc trước thấy cô yếu ớt thế này, tưởng đâu mười ngón tay không dính nước mùa xuân, nào ngờ lại có chỗ đáng học hỏi.

Tô Mạt cười không lên tiếng, để xào rau có vị thịt, những ngày qua cô dành thời gian nghiên cứu nấu nướng, vì thế tài nấu ăn không giỏi được sao.

Đồ ăn xào xong, Tô Mạt xếp thức ăn ra một cái chậu lớn, rồi bưng lên bàn.

Kĩ thuật xắt rau của Tô Mạt rất tốt, thịt khô được cô cắt lát mỏng xào với cải thảo, mọi người nhìn đều không dời mắt.

"Trời ơi Tô Mạt, cô nấu bao nhiêu thịt thế?" Một thanh niên trí thức cũ tên Trịnh Thái Bình kêu lên.

"Cũng không nhiều, khoảng hơn một cân thịt."

"Cô xào hơn một cân thịt trong một lần?" Trịnh Thái Bình suýt nữa hét lên, nhìn Tô Mạt với ánh mắt nhìn ăn tiêu hoang phí.

"Tôi thấy mọi người gầy đi sau ngày mùa thu hoạch, cho nên mới dứt khoát làm thêm nhiều đồ ăn, để mọi người cùng nhau ăn ngon một bữa."

"Được rồi, Trịnh Thái Bình, người ta mời cô ăn thịt, sao cô ý kiến nhiều quá vậy? Mau ăn cơm đi, cô không đói, nhưng chúng tôi đói rồi." Triệu Quốc Bình trách mắng.

Anh ta rất mệt, làm xong việc của mình, còn phải giúp người khác làm việc, thật sự là phiền chết đi được.

"Đúng, đúng, ăn cơm đi." Có thanh niên trí thức trở về phòng cầm hộp cơm của mình.

Có thanh niên trí thức khác mở nắp nồi ra, lập tức kêu lên: "Cháo trắng!"

Lần này tất cả mọi người đều không nói gì, đồng loạt quay về phòng cầm hộp cơm của mình, chỉ sợ trễ sẽ bị người khác ăn hết. Nhóm thanh niên trí thức cũ đã đến đây được một hai năm, nhưng chỉ có thể ăn cháo gạo vào mỗi dịp lễ Tết hoặc khi thân thể không khỏe.

Một bữa cơm, mọi người ăn trong im lặng, thật sự quá ngon, nếu không phải vẫn nhớ mình là thanh niên trí thức, bọn họ đều muốn giành đồ ăn giống như mấy bà thím nông thôn.

Tất nhiên, mọi người ăn nhiều nhất là cháo và thịt xào cải thảo, còn cà chua thì bị bỏ quên hoàn toàn.

Mãi đến khi sắp ăn xong, có người gắp miếng cà chua ăn.

"Ngọt! Cô bỏ đường hả?"

Tô Mạt gật đầu: "Bỏ chút đường."

Mọi người lại gắp cà chua nhanh như một làn khói, ăn một lần, với độ ngọt này không chỉ bỏ một chút. Mọi người không lên tiếng, tăng tốc độ ăn.

Tô Mạt bỏ đường vào từ sớm, chờ mọi người quay về thì đường đã hòa tan, vì thế người khác sẽ không nhận ra.

Đường trắng bỏ vào sớm cũng có lý do, vì sau này đường trắng không chỉ là hạt mịn, còn có màu trắng. Lúc này đường trắng hạt còn khá lớn, có màu vàng nhạt, để tránh bị nhận ra manh mối, Tô Mạt đã rắc đường trắng lên từ sớm.

Đồ ăn ngon miễn bàn, mọi người ăn hết sạch trơn, ngay cả nước đường cũng bị mấy nam thanh niên trí thức đổ vào trong cháo.

Ăn cơm xong, tất cả mọi người khách sáo cảm ơn Tô Mạt, sau đó từng người nấu nước, rửa mặt trở về phòng nghỉ ngơi.

Còn học tập tư tưởng chính trị gì đó, chờ sau ngày mùa thu hoạch lại nói tiếp, mọi người sắp mệt chết đi được.

Tô Mạt ngồi một lát, cũng quay về phòng.

Lúc này nông thôn vẫn chưa có điện, đều dùng đèn dầu chiếu sáng. Đèn dầu mà Tô Mạt và những người khác dùng là của Trần Lan mang theo, chỉ có một chiếc, nhóm thanh niên trí thức cũ cho mượn dầu hỏa.

Một căn phòng lớn như vậy chỉ có một chiếc đèn dầu, tia sáng có thể tưởng tượng được, chỉ miễn cưỡng ở mức có thể thấy được mọi vật.

Tô Mạt thấy không làm được, bèn trải chăn định đi ngủ. Sáng sớm mai sẽ dậy sớm đi lên huyện.

Lúc này, Mã Tiểu Quyên vừa trở về, nhích lại gần Tô Mạt, đột nhiên nghi ngờ hỏi: "Cậu thoa gì thế? Thơm quá!"

Trong lòng Tô Mạt giật thót, cô xài dầu gội đầu, là vật dụng hằng ngày có mùi thơm ở đời sau, vật dụng bây giờ không thể so sánh được.

"Gội dầu gội đầu, mua ở cửa hàng hữu nghị." Tô Mạt trả lời qua loa.

Mã Tiểu Quyên không nghi ngờ gì, các cô ở chung một phòng, trước đó cô ấy từng thấy quần áo của Tô Mạt, đều nhà hàng nhập khẩu.

Nhà Mã Tiểu Quyên cũng khá giả, thường đến cửa hàng hữu nghị mua vật dụng nên có ánh mắt nhìn. Chỉ là trong nhà đông con, dù sao phải có một người xuống nông thôn, vì thế cô ấy tự xung phong về quê.

Mỗi tháng trong nhà đều có trợ cấp nên cô ấy không sợ, việc nông làm được thì làm, không làm được thì thôi. Trong đám thanh niên trí thức, Tô Mạt làm việc tệ nhất, cô ấy là người tệ thứ hai từ dưới đếm lên.

"Cậu không sao chứ? Tớ vốn định xin nghỉ để chăm sóc cho cậu, nhưng đại đội trưởng không đồng ý, nói lao động là phải hăng say, thật tức chết tớ!" Nhắc đến chuyện này, Mã Tiểu Quyên liền tức giận, cô ta còn muốn thừa dịp này để lười.

Mã Tiểu Quyên khác với Tô Mạt, Tô Mạt không làm nổi, nhưng Mã Tiểu Quyên lười nhác đã quen.

Nhưng đại đội trưởng không ưa loại người này, Mã Tiểu Quyên đi nhờ người khác anh ấy không phê duyệt, nếu thanh niên trí thức làm việc cần cù khác đi, anh ấy sẽ phê duyệt.

Ba nữ thanh niên tri thức khác tiếc công điểm, cũng chưa xin đi chăm sóc Tô Mạt. Đại đội trưởng không còn cách nào, đành phải nhờ Lục Trường Chinh thi thoảng đi xem thử, dù sao viện vệ sinh có bác sĩ, bác sĩ sẽ chăm sóc.

"Hai ngày nay, tớ nghe một tin đồn từ bà thím trong thôn, cậu sẽ không thật sự muốn kết hôn với quân nhân chứ?" Mã Tiểu Quyên lo lắng hỏi.

Mẹ cô ta là bác sĩ, nên cô ta biết đây là một cách cấp cứu bình thường, chỉ là những thôn dân ngu muội này không biết.

"Ừm, bây giờ tớ đang hẹn hò với anh ấy."

"Cái gì? Có phải cậu bị uy hiếp không?" Mã Tiểu Quyên kinh hãi: "Chúng ta có thể cùng đi tìm lãnh đạo công xã, đây là biện pháp cấp cứu rất bình thường."

Tô Mạt xinh đẹp như vậy, nói không chừng khiến tên quân nhân kia rung động.

"Không phải, anh ấy là người không tệ."

"Vậy cũng không thể kết hôn với anh ta. Nếu kết hôn với anh ta, chưa biết chừng này cậu phải sống ở nông thôn..."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp