[TN70] Nữ Phụ Pháo Hôi Gả Cho Quân Nhân, Nghịch Mệnh Phản Công

Chương 11


3 tuần

trướctiếp

Thanh niên trí thức Tô xinh đẹp, nhưng là một người dễ hư. Bà ấy không nói dung mạo cô ấy trắng nõn là dễ hư, vì phần lớn những thanh niên trí thức từ thành phố về đều trắng nõn. Nhưng trí thức Tô khác với những người khác, vừa nhìn là biết được nuông chiều từ bé.

Người như vậy lại xuống nông thôn, chắc chắn trong nhà đã xảy ra chuyện.

Đại đội sản xuất thôn nhà họ Lục có đặt báo, cha chồng và chồng bà ấy đều đọc. Lúc bọn họ thảo luận, bà ấy cũng thường xuyên ngồi nghe ở bên cạnh, nên hiểu rõ ít nhiều tình hình trong thành phố.

Chưa bàn tới hẹn hò với cô có thể ảnh hưởng đến tương lai của con trai hay không.

Chỉ nói người phụ nữ này quá đẹp cũng không tốt.

Chẳng phải trong sách từng nói từ trước đến nay người đẹp đều bạc mệnh sao? Có lẽ nói câu này sẽ đắc tội với thanh niên trí thức Tô, nhưng bà ấy thấy cô không giống người có thể sống lâu.

Nếu thực sự cưới cô, vậy sẽ có kết cục gì tốt?

"Trường Chinh à, con có muốn suy nghĩ lại không?" Trong lòng Lý Nguyệt Nga tràn đầy khổ sở, từ nhỏ thằng con này đã có chính kiến, chuyện anh quyết định rồi chỉ sợ không dễ dàng thay đổi.

"Thanh niên trí thức Tô trông có vẻ không biết làm nông, không phù hợp với người nhà họ Lục chúng ta."

"Không biết thì khỏi làm, con đâu định để cô ấy làm nông, đến lúc đó có tiền trợ cấp của con nuôi, cô ấy chỉ cần chăm sóc tốt cho gia đình nhỏ bọn con là được." Lục Trường Chinh trả lời.

"Đùa gì thế?" Lý Nguyệt Nga lớn tiếng hỏi.

Bà ấy vất vả nuôi con trai trưởng thành, cũng chưa nghe nó nói không để bà ấy làm nông. Lúc này chỉ mới hẹn hò, đã định nuôi người ta.

Hèn gì mọi người đều nói có vợ đều quên mẹ.

Lý Nguyệt Nga thực sự tức giận.

"Vậy con hẹn hò với thanh niên trí thức Tô, đối tượng xem mắt lúc trước phải làm sao?" Lý Nguyệt Nga không vui hỏi.

"Nói thẳng, nói con có đối tượng hẹn hò, không xem mắt."

"Sao có thể? Đối phương do chủ nhiệm phụ nữ công xã giới thiệu." Lý Nguyệt Nga không đồng ý, lỡ như con trai đi xem mắt xong lại vừa ý đối phương thì sao.

Mặc dù làm vậy chẳng tốt lành gì, nhưng bà ấy thà con trai mình không ra gì.

"Không có gì không thể cả, nói thẳng là được. Xem mắt vốn là chuyện của đôi bên, con có người yêu lại đi xem mắt, chẳng phải càng không ổn sao." Một chủ nhiệm phụ nữ công xã, anh chưa xem ra gì đâu.

"Chuyện này..." Lý Nguyệt Nga còn muốn nói gì đó, đã bị Lục Trường Chinh cắt ngang.

"Mẹ à, bây giờ cả nước đều nhấn mạnh vấn đề tác phong, mẹ định để con phạm sai lầm sao? Nếu bị người khác biết con có người yêu còn đi xem mắt, xem như để lại vết nhơ trên quân phục của con rồi."

"Mẹ, mẹ không định bắt con phạm sai lầm." Lý Nguyệt Nga sợ hết hồn: "Đây chỉ là một mối quan hệ mới, người khác vẫn chưa biết."

"Bây giờ chỉ sợ mọi người đều biết, lúc nãy khi con chở thanh niên trí thức Tô về, đi ngang qua phòng đại đội, bị mấy thím phơi gạo nhìn thấy."

Con, con..." Lý Nguyệt Nga chỉ cảm thấy có một luồng máu nóng đang xông lên đầu.

Rõ ràng con trai bà ta đang cố ý! Đi rước thanh niên trí thức đâu cần phải đi ngang phòng đại đội! Còn bị mấy bà thím nhiều chuyện nhìn thấy...

Nghĩ đến hôm nay Lý Thúy Hoa phơi thóc ở chỗ đó, trước mắt Lý Nguyệt Nga tối sầm.

Với tính tình thất thường của Lý Thúy Hoa, chỉ sợ đã học cho cả đại đội biết.

Xem ra phải đi hủy buổi xem mắt kia, chỉ là làm vậy sẽ đắc tội với chủ nhiệm phụ nữ công xã. Bà ấy còn nghĩ chờ chủ nhiệm phụ nữ công xã hết nhiệm kì, mình có thể tranh cử thử hay không, xem ra lần này không được...

"Vậy con hẹn hò với cô ấy thì sức khỏe ông nội con phải làm sao? Chẳng phải lần này trở về sẽ kết hôn à?"

"Cứ theo kế hoạch bình thường là được, bọn con sẽ yêu đương hai ngày, hai ngày nữa mẹ đi cầu hôn, đến lúc đó đi đăng ký kết hôn."

"Con gấp như vậy? Thanh niên trí thức Tô có bằng lòng không?"

Trong thôn mẹ bà ấy có người kết hôn với thanh niên trí thức, người ta khác với dân quê, trông vừa ý thì kết hôn, họ muốn hẹn hò nửa năm một năm trước, thông qua thử thách cách mạng mới được.

Thanh niên trí thức Tô trông được chiều chuộng hơn những người khác, đồng ý hẹn hò với con trai bà ấy, nghe kết hôn sớm như vậy e rằng sẽ khiến cô ấy hoảng sợ.

"Cô ấy rất hiểu lý lẽ, tình hình nhà chúng ta đặc biệt, cô ấy sẽ đồng ý." Lục Trường Chinh nói.

Độ lửa đã gần đủ rồi, chỉ cần thêm một chút nữa là có thể thành công.

*

Tô Mạt viết thư xong, đi ra thấy mọi người vẫn chưa về, phỏng chừng lại đang giúp nhóm trí thức trẻ làm việc.

Nhóm trí thức trẻ bọn cô có tổng cộng năm người, hai nam ba nữ. Bọn họ vừa đến gặp ngày mùa thu hoạch, hoàn toàn không có thời gian thích ứng, vì thế thường làm không hết việc, đều là những thanh niên trí thức cũ làm xong công việc của mình sẽ qua phụ bọn họ.

Trước mắt thanh niên trí thức có tổng cộng mười một người, sáu nam và năm nữ. Tạm thời mọi người ở chung với nhau rất tốt, nhóm thanh niên trí thức cũng xem như đoàn kết, thường xuyên giúp đỡ lẫn nhau.

Nghĩ đến sự chăm sóc trước đây của nhóm thanh niên trí thức cũ với nguyên chủ, Tô Mạt định nấu một bữa ăn ngon cho mọi người.

Sau ngày mùa thu hoạch, mọi người đều ốm đi trông thấy.

Tô Mạt lấy ra túi gạo ăn còn thừa, còn lại khoảng hai cân, cô đổ hết vào trong chậu, sau đó lại múc hai chén bột ngô đổ vào, định nấu cháo ngô.

Sau khi vo nước hai lần, Tô Mạt đổ gạo vào trong nồi, đổ thêm nửa nồi nước, vặn lửa nhỏ, để nó chín từ từ.

Tiếp theo, cô ra vườn ra phía ngoài hái ba cải thảo và vài quả cà chua, rồi lấy một kilogram thịt khô từ trong không gian ra, định làm món thịt khô xào cải thảo.

Thanh niên trí thức có tổng cộng hai cái nồi, bình thường mọi người cũng không ăn cơm với nhau, chỉ có ngày mùa thu hoạch mới ăn cùng nhau. Bây giờ một cái nấu cháo, cái còn lại dùng để xào rau.

Cà chua được cắt sống, sau đó rắc một ít đường trắng ở phía trên để làm rau trộn.

Ở thời đại này, có được bữa cơm như vậy đã xem như vô cùng quý báu. Có cháo gạo, có thịt, còn có ít đồ ngọt, ăn tết cũng không được như thế.

Nhóm thanh niên trí thức khác trở về, xa xa đã ngửi thấy mùi thịt, bụng đói cồn cào, mọi người đều bước nhanh về viện thanh niên trí thức.

Lúc về tới, chỉ thấy Tô Mạt đang xào rau trong nhà bếp, mùi thơm đó khiến nước miếng bọn họ sắp chảy dài ba thước.

Mã Tiểu Quyên có quan hệ tốt nhất với Tô Mạt, vội vàng chạy tới, vui vẻ hỏi: "Tô Mạt, cậu đã về rồi? Đang làm thịt kho tàu sao? Thơm quá vậy."

Mã Tiểu Quyên là bạn cùng phòng với Tô Mạt, còn một khác tên là Trần Lan.

"Không phải thịt kho tàu, là ít thịt khô trước đó mang từ trong nhà đến, lấy ra bồi bổ cho mọi người. Thời gian trước thực sự làm phiền mọi người quá." Tô Mạt cười nói.

Nguyên chủ làm việc tệ nhất, về cơ bản mọi người đều giúp cô ấy làm việc.

Nhóm trí thức lớn tuổi nghe câu này xong, trong lòng cảm thấy rất hài lòng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp