[Zhihu] Cánh bướm mê hoặc

Chương 2


4 tuần


8

Thẩm Điệp?

Cuối cùng bạn cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn có vẻ bất an sợ hãi vì chuyện vừa rồi.

“Đừng sợ, Kiều Kiều.”

Thẩm Điệp nhẹ nhàng vỗ lưng bạn, an ủi bạn như dỗ dành một đứa trẻ.

Trong lòng bạn không khỏi trở nên khó chịu.

“Vì sao lại gạt em, mấy ngày nay anh vẫn ở nhà phải không? Anh rốt cuộc……”

Bạn xoay người lại, cảnh tượng trước mắt khiến bạn bàng hoàng không nói nên lời.

……

“Chuyện trong mơ quả thật đã xảy ra, em quả nhiên sẽ sợ anh.”

Thẩm Điệp nhớ đến dáng vẻ run rẩy cả người của bạn trong giấc mơ, bối rối cúi đầu, không biết nên giải thích với bạn thế nào mới tốt.

Bạn nhìn bộ dáng do dự của của Thẩm Điệp, lửa giận trong lòng ngày càng tăng lên.

“Đừng nói với em là mấy ngày nay anh trốn trong nhà để chơi cosplay nhé!”

Thẩm Điệp:……

Sao nó hơi khác với trong mơ?

Lúc này, đôi mắt xanh lam của Thẩm Điệp chính trực nhìn chằm chằm bạn, khiến bạn cảm thấy vô cùng không thoải mái.

Bạn quay đầu đi, né tránh ánh mắt của hắn.

Nhưng điều này khiến bạn nhìn rõ hơn đôi cánh lớn phía sau Thẩm Điệp.

Màu nâu, có hoa văn phân nhánh và các đốm xếp thành hàng.

Đây hình như là cánh của con bướm nhỉ?

“Ui, trông rất giống thật đó. Nhưng nếu anh không trả lời thì sau này cũng đừng nói chuyện với em nữa.”

Bạn tức giận nhìn Thẩm Điệp, hy vọng hắn sẽ đưa ra một lời giải thích hợp lý.

Thẩm Điệp lắc đầu, nhẹ giọng nói:

“Chúng là cánh thật, thực ra anh……”

Bạn gần như bật cười vì tức giận, ngắt lời hắn nói:

“Anh đùa đến nghiện rồi à? Được thôi, vậy em đành phối hợp một chút vậy.”

Bạn hắng giọng, kỳ quái hỏi:

“Này bướm tiên xinh đẹp, vì sao mấy ngày nay anh trốn ở nhà không chịu gặp em? Chẳng lẽ anh có ý kiến gì với em sao?”

“Không phải, là bởi vì khoảng thời gian này anh không chịu được ánh sáng mặt trời. Nếu đi ra ngoài có thể sẽ bị thương nặng hoặc thậm chí tử v*ng.”

Thẩm Điệp trả lời với giọng điệu rất nghiêm túc.

Bạn nhìn vào đôi mắt chân thành tha thiết của hắn, đầu óc đột nhiên trở nên trống rỗng.

Thì ra là như vậy à.

Từ từ, xém chút nữa đã tin rồi.

Lòng bạn trăm mối ngổn ngang, thoáng chốc nói không nên lời.

Làm sao bây giờ?

Trạng thái tinh thần của Thẩm Điệp dường như có chút vấn đề.

9

“Điều này là không thể, anh đừng đùa nữa.”

Bạn lặp lại quan điểm của mình.

Thẩm Điệp nhìn chằm chằm vào mắt bạn hồi lâu, đột nhiên cúi đầu cười nhẹ.

Hắn không biết lấy từ đâu ra một chiếc kéo, đặt vào trong tay bạn.

“Anh định làm gì?”

Thẩm Điệp không trả lời, đột nhiên nắm lấy tay bạn cắt qua cánh trái của hắn.

Không đợi bạn kịp phản ứng thì trên cánh đã rách ra một lỗ hổng dài.

“Dừng lại! Rốt cuộc anh đang làm cái gì?”

Lúc này, trong lòng bạn tràn đầy khiếp sợ và nghi hoặc.

Bạn nhìn đôi cánh phía sau Thẩm Điệp, nhưng lại phát hiện vết thương vừa rồi đang chảy ra máu tươi.

Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ……

Thẩm Điệp ôm lấy bạn, vuốt ve lưng bạn một cách nhẹ nhàng và chậm rãi.

“Em nhìn xem, nó chảy máu, cánh giả sao có thể chảy máu được?"

Tâm trí bạn đột nhiên trở nên trống rỗng.

……

Bạn nhất thời không biết phải làm thế nào để chấp nhận sự thật này nên đành im lặng.

Nhịp tim của Thẩm Điệp dường như càng lúc càng nhanh.

Thấy bạn hồi lâu không trả lời, hắn buông lỏng đôi bàn tay ôm bạn.

“Xin lỗi, anh biết em khó chấp nhận sự thật này, nhưng anh…… Anh không thể xa em được. Anh…… Anh không còn cách nào. Anh thực sự không thể giấu được nữa……”

Bạn nghe thấy giọng Thẩm Điệp gần như sắp khóc.

Bạn không nhìn được ai đó đang khóc, hơn nữa đây còn là người bạn trai yêu quý của bạn.

Bạn vội vàng ôm khuôn mặt Thẩm Điệp, an ủi:

“Em không có ý trách anh, chỉ là em cần một chút thời gian. Em…… Em muốn suy nghĩ về chuyện này……”

“Cho nên, em vẫn sẽ rời bỏ anh sao?”

Sắc mặt Thẩm Điệp đột nhiên trở nên u ám, bộ dáng tủi thân vừa rồi hoàn toàn biến mất trên khuôn mặt hắn.

Điều này khiến bạn hoảng sợ, bạn chưa bao giờ thấy một Thẩm Điệp như vậy.

Sao hắn có thể trở mặt nhanh hơn lật sách như thế?!

“Không phải… Em, em vẫn chưa nghĩ ra. Em muốn……”

Thẩm Điệp đột nhiên nhìn thẳng vào mắt bạn, suy nghĩ của bạn đột nhiên đứt gãy, nhất thời không thốt nên lời.

Thật sự rất kỳ lạ, nhưng cũng khiến cho bạn cảm thấy rất quen thuộc.

Bạn chợt nhớ ra.

Thời điểm lần đầu tiên gặp Thẩm Điệp, hắn cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn bạn.

Ngày đó khi nhìn vào đôi mắt này, bạn cảm giác như linh hồn mình bị hút vào trong.

Lý trí của bạn dần dần biến mất, như thể đang bị hắn khống chế.

Cho nên mới hồ đồ đồng ý yêu cầu của hắn.

“Em sẽ luôn ở bên anh, Kiều Kiều.”

Giọng điệu của Thẩm Điệp gần như si mê.

Kỳ quái, trong đầu trở nên choáng váng.

Lại là cảm giác này.

Bạn cảm thấy như thể mình đang mắc kẹt trong một vòng xoáy, với những vòng tròn nước tưởng chừng như êm dịu nhưng thực chất lại đang cuộn trào mãnh liệt bao vây bạn.

Chúng nhẹ nhàng kéo bạn vào trung tâm rồi dần dần nhấn chìm bạn……

Cho đến khi bạn hoàn toàn ch*t đuối.

Không…… Không được.

10

Bạn đột nhiên tỉnh táo lại.

Vừa rồi mình lại bị hắn khống chế sao?

Hiển nhiên, “thủ phạm” chính là Thẩm Điệp trước mặt bạn.

Đôi mắt đó thật sự có ma lực câu lấy hồn người.

Bạn bình chân như vại nhìn về phía Thẩm Điệp.

“Vô ích thôi.”

Vẻ mặt của Thẩm Điệp lập tức trở nên bối rối.

Vì sao lại không có tác dụng?

Nhưng trước đó……

Thẩm Điệp cười khổ lắc đầu, sau đó siết chặt tay bạn.

"Mặc kệ có ích hay không, anh cũng sẽ không để em đi. Chỉ cần anh muốn, em vĩnh viễn không thể rời bỏ anh."

Bạn gật đầu, bình tĩnh nói:

“Em tin điều đó, bởi vì em có thể thấy rằng anh có khả năng khác với người thường. Nhưng……"

Bạn đột nhiên đặt tay còn lại lên tay Thẩm Điệp đang nắm tay bạn, kiên định nói:

"Em sẽ không rời đi, cho đến khi…… anh có thể cùng em ra ngoài ngắm nắng."

Đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Điệp mở to, như thể không tin lời bạn nói.

Bạn vươn tay chạm vào đôi cánh trên lưng hắn thì phát hiện mặt bên kia có một màu xanh lam rất đẹp.

Ngay cả trong khung cảnh tối đen như vậy, bạn vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trên đôi cánh.

Là loài bướm Morpho sao?

“Anh hãy giải thích rõ ràng cho em, Thẩm Điệp.”

11

Thật ra Thẩm Điệp đã biết bạn từ lâu.

Nhưng lúc đó hắn không phải Thẩm Điệp, mà là một con bướm thực sự.

Một con bướm Morpho, Nữ thần ánh sáng.

Đó là một ngày mưa.

Cơn mưa không lớn, nhưng đối với hắn mà nói cũng là một đòn chí mạng.

Con bướm gian nan vỗ đôi cánh gãy, muốn tìm kiếm một nơi trú ẩn.

Nhưng thể lực suy yếu của hắn không còn đủ để chống đỡ hắn rời khỏi đây.

Đã sắp không thể kiên trì nổi nữa rồi……

Hắn đáp xuống một chiếc lá, muốn tạm thời nghỉ ngơi một lát.

Kỳ lạ…… Cơn mưa đã tạnh rồi sao?

Thì ra, chính chiếc ô của bạn đã che cho hắn.

Con bướm có lẽ đã nhận ra sự hiện diện của bạn, vỗ cánh muốn bay đi.

Thật không may, nó đã thất bại.

Bạn đương nhiên không biết con bướm này đang nghĩ gì, bạn chỉ cảm thấy nó thật đáng thương và yếu đuối.

Nếu không thì cứu nó?

Bạn không có hứng thú với bướm, thậm chí một số loài bướm còn khiến bạn cảm thấy sợ hãi và ghê tởm.

Nhưng con bướm trước mặt lại thu hút bạn sâu sắc.

Thật sự rất đẹp, bạn chưa bao giờ nhìn thấy con bướm nào đẹp đến thế.

Mặc dù đôi cánh của nó đã bị hư hại phần nào nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ đẹp tuyệt trần đó.

Ngược lại, nó còn tăng thêm một loại mỹ cảm đặc biệt.

Bạn cẩn thận nâng sinh mệnh yếu ớt và xinh đẹp này trong tay.

“Chị mang em về nhà, đến khi nào cảm thấy tốt hơn thì em lại bay đi.”

Con bướm này đương nhiên không hiểu bạn đang nói cái gì, hắn chỉ cảm thấy mình sắp chết, như vậy còn chưa đủ, còn bị nhân loại tàn nhẫn mang về nhà làm mẫu vật.

Khi nghĩ đến thân thể của mình không thể trở về cát bụi mà còn bị đóng đinh vào tường để người ta chiêm ngưỡng, trong lòng hắn chợt dâng lên một cảm giác tuyệt vọng.

……

Bạn đem con bướm về nhà và chăm sóc nó cẩn thận.

Thức ăn và nước uống được chuẩn bị chu đáo, bạn còn đặt nó vào trong một cái hộp nhỏ.

Bạn đặt chiếc hộp ở trên bệ cửa sổ trong phòng ngủ, như vậy nó có thể dễ dàng bay đi.

Con bướm này đã cảm nhận được lòng tốt của bạn, nhưng cái đầu choáng váng của nó không hiểu tại sao bạn lại muốn giúp nó.

12

Đó là một đêm tối đen và hắn quyết định rời khỏi nhà bạn.

Thật ra hắn rất muốn báo đáp bạn, nhưng không có cách nào, dù sao hắn cũng chỉ là một con bướm mà thôi.

Có duyên thì sẽ gặp lại nhé.

Hắn dừng lại trên bệ cửa sổ, suy nghĩ một chút rồi bay đến bên cạnh bạn.

Lúc này bạn đang trong giấc ngủ say.

Hắn nhẹ nhàng đáp lên trán bạn, như thể vừa hạ xuống một nụ hôn.

Tạm biệt, người tốt bụng.

……

Nhưng hắn chưa bay được bao xa thì vận rủi ập đến.

Hắn bị một người đàn ông trung niên bắt được.

Hắn liều mạng vùng vẫy, nhưng điều đó chỉ khiến bàn tay đang nắm lấy hắn càng chặt hơn.

Hơi thở nghẹn lại……

Lần này hắn thực sự sẽ ch*t.

Nhưng bàn tay của người đàn ông đột nhiên buông lỏng, hắn bất ngờ ngã xuống đất.

Một chiếc cốc thủy tinh bao phủ lấy hắn.

Tầm nhìn của hắn ngày càng mơ hồ, cho đến khi không thể nhìn thấy gì nữa.

Trong đêm tối đột nhiên vang lên một tiếng cười quái dị của người đàn ông.

“Ha ha ha… Thật đẹp, giống như đứa con đã ch*t của ta vậy!"

Người đàn ông cẩn thận ngắm nhìn con bướm, vẻ mặt càng ngày càng dữ tợn đáng sợ.

"Thật là một sự đối xứng mỹ học đỉnh cao, nó quả thực là một tác phẩm nghệ thuật hạng nhất! Chúng sẽ đẹp biết bao khi kết hợp với nhau! Hahaha! Tại sao ta không nghĩ ra sớm hơn!"

13

Trong căn phòng tối tăm chỉ có một ngọn đèn yếu ớt.

Dưới ánh sáng, vẻ mặt của người đàn ông càng trở nên tập trung, hắn ta cẩn thận tiêm một mũi kim có chứa chất lỏng màu xanh vào con chuột bạch đã chết.

Ước chừng nửa phút sau, con chuột bạch nhỏ thế nhưng dần dần khôi phục lại sinh mệnh, sống động vùng dậy.

Người đàn ông nhốt nó vào lồng sắt, con chuột bạch vừa sống lại dường như không khác gì những con chuột khỏe mạnh trong lồng.

Nhưng giây tiếp theo, nó đột nhiên cắn vào cổ đồng loại của mình, hút máu một cách tham lam và tàn nhẫn.

Con chuột bị cắn vùng vẫy tuyệt vọng, nhưng cơ thể nó dần mềm đi.

Con chuột bạch nhỏ đã hút máu đồng loại chép miệng, dường như vẫn chưa đủ.

Đúng lúc đó, nó đột nhiên xoay người, điên cuồng gặm lan can sắt, cố gắng thoát ra khỏi cái lồng trói buộc nó.

Nhưng người đàn ông kia cũng không cho nó cơ hội này.

Ngay khi chiếc lồng được mở ra, người đàn ông bóp chặt nó trong tay, không chút do dự dùng kéo vặn đứt đầu con chuột bạch.

“Vừa có tí năng lực đã muốn chạy trốn, cũng không tự nhìn xem mình là thứ gì!”

Người đàn ông ghê tởm lau máu trên tay, sau đó lại hưng phấn phát ra một tràng cười quái dị.

"Hahaha! Thành công rồi! Cuối cùng…... Cuối cùng ta cũng thành công!"

Vẻ mặt của tên đàn ông giống như đang cười, cũng giống như đang khóc.

Tiếng cười quái dị vang vọng trong căn phòng nhỏ, khiến khung cảnh vốn đã u ám càng thêm kinh khủng.

“Ông ấy lại phát điên cái gì thế?” Thẩm Điệp đứng ngoài cửa trầm mặc suy nghĩ.

14

Đêm đã rất sâu nhưng Thẩm Điệp lại không thể ngủ yên.

Lúc chạng vạng, hắn thấy cha mình đang chôn thứ gì đó trong khu vườn nhỏ.

Rốt cuộc là cái gì thế?

Thẩm Điệp ma xui quỷ khiến đi xuống lầu, mở cửa.

Bầu trời đêm nay không có sao hay trăng, chỉ có một mảnh màn trời tối đen.

Thẩm Điệp tìm được vị trí kia, hắn ngồi xổm xuống, chuẩn bị đào ra nhìn xem.

Nhưng lúc này trái tim hắn đập loạn xạ, khiến hắn không khỏi nghĩ đến tiếng cười âm u đáng sợ của cha mình.

Mấy ngày nay cha luôn nhốt mình trong phòng thí nghiệm, thần thần bí bí, không biết đang nghiên cứu cái gì.

Thẩm Điệp mở cửa rất nhẹ, hắn chắc chắn cha mình không phát hiện ra.

Không có gì phải sợ hết, Thẩm Điệp cố gắng hết sức để bình tĩnh lại cảm xúc của mình.

Cuối cùng, Thẩm Điệp cũng đào được thứ đó ra.

Chỉ là một cái hộp nhỏ mà thôi, Thẩm Điệp cảm thấy rất kỳ quái.

Nhưng giây tiếp theo hắn chỉ thấy dạ dày quặn lên, kinh tởm đến mức chỉ muốn nôn ra.

Thứ bên trong hóa ra là một con chuột bạch không đầu.

Cha hắn lại đang làm thí nghiệm kỳ quái gì vậy?

Khi Thẩm Điệp che nắp lại muốn vùi nó vào chỗ cũ, khu vực nơi đèn pin chiếu sáng phản chiếu một bóng người.

Là cha!

Hắn chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, máu toàn thân dường như đông cứng lại không thể lưu thông.

Thẩm Điệp cứng ngắc xoay người, bắt gặp ánh mắt của cha mình.

Cha đang cười như không cười nhìn hắn, Thẩm Điệp chú ý tới chiếc xẻng trong tay ông ta.

Bản năng thúc đẩy hắn lùi lại, nhưng cha hắn cũng không buông tha tiến lên từng bước.

“Ta còn tưởng là một tên trộm cơ đấy. Hửm? Nửa đêm không ngủ mà đang làm cái gì thế?”

Thẩm Điệp không trả lời câu hỏi của cha mình.

Cha không để ý đến hắn, tự mình nói tiếp: “Ta vẫn luôn hy vọng mày sẽ học sinh vật và nghiên cứu côn trùng như ta. Nhưng mày luôn đi ngược lại mong muốn của ta.”

Thẩm Điệp lắc đầu, cố gắng làm cho giọng điệu của mình trở nên tự nhiên hơn.

"Ba, ba biết không, con không có hứng thú với những thứ này. Con thấy dạo gần đây ba luôn ở trong phòng thí nghiệm, do gặp phải vấn đề gì sao? Hay là ba nên nghỉ ngơi một chút.”

“Nghỉ ngơi?”

Người đàn ông đột nhiên to tiếng, khiến đáy lòng Thẩm Điệp càng thêm bất an.

“Hơn nửa đêm rồi, sao mày không nghỉ ngơi? Còn ở trong này làm cái gì?”

Người đàn ông ủ rũ liếc nhìn con trai mình, trong lòng chợt dâng lên một ý tưởng to gan.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play