[Zhihu] Cánh bướm mê hoặc

Chương 1


4 tuần


1

Một tuần trước.

“Nó có đẹp không?”

Câu hỏi đột ngột của Thẩm Điệp kéo lại suy nghĩ của bạn.

Bạn vốn đang ngẩn người nhìn mẫu vật một con bướm trước mặt.

Đó là một con bướm Morpho, có tên là Nữ thần Ánh sáng.

Toàn bộ bề mặt cánh lấp lánh màu lam ánh kim, mặt trên còn có những đốm trắng xếp thành hàng.

Tựa như biển rộng sâu thẳm dâng lên những cơn sóng trắng, xinh đẹp và mộng ảo.

Bạn gật đầu.

“Nhưng mà, em thực sự không thích bướm lắm.”

Bạn không hề nhận ra sự mất mát hiện lên trong ánh mắt Thẩm Điệp, tiếp tục nói: “Tuy đẹp nhưng đôi khi nó khiến em cảm thấy sợ hãi và ghê tởm.”

Trong khi nói chuyện, bạn theo thói quen mà cau mày.

Hết thảy những điều này đều bị Thẩm Điệp thu vào trong mắt, đôi mắt của hắn ảm đạm hẳn đi. Một giọng nói vang lên từ đáy lòng:

Sợ hãi, ghê tởm? Anh cũng sẽ làm em có cảm giác như vậy phải không?

Hãy giữ kín bí mật này đi, để cho nó không bao giờ có thể nhìn thấy ánh sáng.

2

Bạn phát hiện dạo gần đây Thẩm Điệp có chút không thích hợp, nhưng lại không thể nói rõ chuyện gì đang xảy ra.

Khi hai người các bạn ở cạnh nhau, bạn căn bản không thể phớt lờ ánh mắt Thẩm Điệp đang dõi theo mình.

Dày đặc sự ỷ lại và si mê.

Nhưng khi bạn quay đầu lại nhìn vào mắt hắn, đôi mắt ấy bỗng trong trẻo trở lại.

Mỗi lúc như thế, Thẩm Điệp sẽ vô tội chớp mắt hai lần, khiến hàng mi dài cong vút của hắn rung động lên xuống.

Giống như đôi cánh của con bướm mở ra khép lại nhẹ nhàng.

Bạn không thể phát hiện điều gì cả.

Thật kỳ lạ, trong đầu bạn đột nhiên hiện lên rất nhiều hình ảnh.

3

Trước khi gặp Thẩm Điệp, bạn chưa từng có kinh nghiệm yêu đương nào.

Công bằng mà nói, điều kiện ngoại hình của bạn thực sự rất nổi bật.

Cho dù là lúc còn đi học hay sau này đi làm đều không thiếu những người theo đuổi.

Nhưng bạn đã từ chối tất cả, không có cách nào, bạn thực sự không có hứng thú với tình yêu.

Không chỉ vậy, bạn còn rất ghét mấy việc xã giao vô dụng.

Bạn đã quen với việc ở một mình, hay nói đúng hơn là tận hưởng loại cảm giác cô độc này.

Cho đến khi Thẩm Điệp bất ngờ bước vào cuộc đời bạn.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, bạn đã bị khuôn mặt của hắn thu hút sâu sắc.

Đó là một khuôn mặt tinh xảo đến mức không thể nào tinh xảo hơn.

Đặc biệt là đôi mắt kia, giống như có ma thuật lay động tâm hồn. Khiến cho người khác bị hãm sâu vào đó mà không thể nào tự thoát ra được.

“Vị tiểu thư này, tôi cảm thấy chúng ta rất có duyên phận đấy, có thể thêm thông tin liên lạc được không?”

Những câu bắt chuyện cũ rích, nhưng bạn giống như bị thứ gì đó mê hoặc vậy, cứ thế ngơ ngác đồng ý rồi.

Bạn ngây ngốc nhìn danh bạ của mình nhiều thêm một cái tên.

Thẩm Điệp.

Cuối cùng thì chuyện gì đang xảy ra thế, bạn đập nhẹ vào đầu một cái.

Là bị sắc đẹp mê hoặc sao?

Nhưng rõ ràng bạn là một người cực kỳ lý trí mà.

4

Bạn đầu bạn nghĩ đây chỉ là chuyện nhỏ tầm thường, nhưng chưa bao giờ tưởng tượng được rằng kể từ ngày đó, bạn dường như đã thiết lập một mối liên hệ không thể tách rời với Thẩm Điệp.

Bạn luôn có thể tình cờ gặp phải Thẩm Điệp, bạn cũng không chắc đây có phải một sự trùng hợp ngẫu nhiên hay không.

Thật sự chí mạng, nhưng cố tình Thẩm Điệp lại là người chủ động.

Bạn quả thật có chút không thể chống đỡ.

Bạn chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ đi ăn cơm và xem phim với một người đàn ông chưa quen biết được bao lâu.

Rõ ràng lần nào bạn cũng muốn từ chối, nhưng lời nói đến bên miệng lại thành đồng ý.

Bạn dường như đã quen với sự tồn tại của Thẩm Điệp, thậm chí có chút phụ thuộc vào hắn.

Rốt cuộc vào một buổi tối nọ Thẩm Điệp đưa bạn về nhà, khi hắn chuẩn bị xoay người rời đi, bạn gọi tên của hắn.

Thẩm Điệp quay đầu, trên mặt mang theo nụ cười.

Bạn có chút ngượng ngùng gãi đầu, nhưng cuối cùng vẫn hạ quyết tâm đi về phía hắn.

Lấy hết can đảm, bạn kiễng chân lên và hôn thật nhanh vào mặt hắn.

Đôi tai của bạn đỏ bừng như muốn chảy máu.

Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười nhẹ của Thẩm Điệp.

“Cuối cùng anh cũng đợi được ngày này.”

Giờ phút này, đôi mắt Thẩm Điệp nhìn về phía bạn dịu dàng mà kiên định.

Hắn đưa tay ôm bạn vào lòng, giống như ôm lấy báu vật quý giá nhất.

Lúc này, bạn đang chìm đắm trong cái ôm ấm áp, không hề để ý đến ánh mắt của Thẩm Điệp đột nhiên trở nên u ám.

Hắn khẽ cau mày, thầm nghĩ ở trong lòng:

Hai tháng, vì sao lại lâu thế nhỉ.

Điều này thật bất thường.

5

Tại sao nó lại trở nên như thế này một lần nữa?

Thẩm Điệp nhìn bản thân mình với vẻ mặt cực kỳ chán ghét trong gương.

Bây giờ hắn dường như đã không thể kiềm chế được những biến hoá trong cơ thể mình.

Đôi con ngươi màu đồng của hắn chuyển thành màu xanh kỳ lạ.

Điều này không là gì cả.

Dù sao thứ khó có thể che đậy chính là đôi cánh bướm khổng lồ sau lưng hắn.

Kinh tởm và xấu xí.

Nếu cô ấy nhìn thấy bộ dạng này, liệu có bị doạ đến ngất xỉu không?

Suy cho cùng, ai sẽ chấp nhận rằng người yêu của họ là một con quái vật xấu xí.

Mặc dù có thể biến thành hình dạng của nhân loại bình thường, nhưng cũng không thể thay đổi được hắn chính là một kẻ khác loài.

Một con chó cũng tốt, ít nhất nó có thể được cô dịu dàng vuốt ve.

Nếu nó mà đáng yêu thì không thể tốt hơn nữa, chỉ cần một cái vẫy đuôi cũng có thể khiến cô vui vẻ.

Thậm chí còn có thể được cô ôm vào trong lòng mà không hề đắn đo.

Hắn rất thích cô chạm vào mình.

Và cả mùi hương của cô.

Đáng tiếc, bản thân hắn không phải là một loại động vật lông xù nào đó.

Mà là

Một con bướm.

Loài bướm khiến cô sợ hãi và ghê tởm.

Thẩm Điệp không biết mình đã đứng trước gương bao lâu.

Ngọn đèn phía trên phòng tắm chiếu vào người hắn hắt lên một cái bóng thật lớn.

Đó vốn nên là một cái bóng bình thường, nhưng lúc này nó lại cực kỳ quỷ dị.

Đôi cánh khổng lồ trải rộng bóng đen của nó trên mặt đất, giống như một bức tranh cuộn được mở ra.

Thực ra nó là một nét phác thảo rất đẹp.

Nhưng Thẩm Điệp không cho là thế.

Không sao cả,

Chỉ cần cắt đi là được.

Thẩm Điệp không nhớ rõ đây rốt cuộc là lần thứ mấy hắn cắt bỏ đôi cánh bướm của mình.

Trên cánh bướm có vô số mạch máu, là dây thần kinh đau đớn nhạy cảm nhất trên cơ thể hắn.

Nhưng Thẩm Điệp không chút để ý cầm lấy cây kéo.

Nền gạch lát sàn phòng tắm vốn trắng như tuyết bởi vì máu của hắn mà trở nên đặc biệt chói mắt.

Dần dần, theo động tác của Thẩm Điệp, máu nhỏ xuống mặt đất ngày càng nhiều…… ngày càng nhiều.

Cho đến khi chúng tụ lại với nhau tạo thành nhiều dòng chảy về cống thoát nước.

Tí tách…… Tí tách……

Càng ngày càng nhiều mảng cánh nhỏ đẫm máu rơi xuống.

Những cánh bướm mang theo máu ngược lại càng rực rỡ chói mắt dưới ánh đèn phản chiếu.

Xinh đẹp vô cùng, nhưng cũng kỳ quái đến đáng sợ.

Cuối cùng cũng cắt sạch sẽ.

Thật sự là mất rất nhiều sức lực.

Hai tay Thẩm Điệp đặt trên bồn rửa nhuộm đầy máu tươi, thậm chí máu còn tụ lại theo khe hở giữa các ngón tay, từng giọt từng giọt nhỏ từ đầu ngón tay hắn xuống dưới.

Hắn không còn chút sức lực nào mà ngã xuống vũng máu.

Thực sự rất đau……

Thẩm Điệp đau đớn cuộn tròn, không ngừng run rẩy.

Cơn đau không làm hắn tê liệt các dây thần kinh não, ngược lại khiến cho hắn càng thanh tỉnh.

Cực kỳ phiền phức, đáng tiếc là không thể nhổ hết ra.

Năng lực phục hồi của hắn rất mạnh, chỉ sau một thời gian hắn sẽ mọc lại đôi cánh mới.

Nếu nó không mọc ra thì tốt rồi.

……

Nguy rồi.

Hắn đột nhiên nghĩ đến cảm giác khó chịu khi ở bên ngoài mấy ngày nay.

Luôn đi ngược lại thiên tính của chính mình, cuối cùng cũng sẽ gieo gió gặt bão.

6

Đã mấy ngày rồi bạn chưa gặp Thẩm Điệp.

Mấy ngày nay các bạn chỉ liên lạc bằng điện thoại.

Đột nhiên thiếu một người bên cạnh, điều này khiến cho bạn cảm thấy rất khó chịu, trong lòng luôn trống rỗng.

Đây chính là sự thay đổi khi yêu sao?

Trước kia khi ở một mình bạn cũng chưa bao giờ có loại cảm giác này.

Thẩm Điệp nói với bạn rằng hắn có việc đi công tác xa thành phố, phải một thời gian nữa hắn mới có thể quay về.

Âm thanh thông báo đột nhiên phát ra từ điện thoại.

Bạn mong ngóng mở ra ngay lập tức.

Nhưng nó chỉ là một thông báo tự động của app mà thôi.

Bạn bấm vào khung chat, tin nhắn cuối cùng đã được gửi cách đây hai giờ.

Vừa rồi bạn đã gọi Thẩm Điệp vài cuộc, nhưng luôn là tắt máy.

Từ tối qua, Thẩm Điệp đã không còn liên lạc với bạn nữa.

Bạn có một linh cảm xấu trong lòng.

Bạn cố gắng làm cho mình mau chóng bình tĩnh lại,

Đáng tiếc là không thể.

Trong đầu bạn rối ren, suy nghĩ bắt đầu hỗn loạn, bạn nhớ lại khoảng thời gian đã trải qua cùng Thẩm Điệp. Nhưng bạn luôn cảm thấy đoạn thời gian ở bên Thẩm Điệp giống như một giấc mơ.

Đẹp đẽ và không thực tế.

Bạn cẩn thận nhớ lại chi tiết mỗi khi ở bên Thẩm Điệp, cố gắng tìm ra chút manh mối nào đó.

Không có, cái gì cũng không có.

Một ý niệm kỳ lạ chợt nảy lên.

Thẩm Điệp đột ngột xâm nhập vào cuộc sống của bạn, tất cả những gì bạn biết về hắn chỉ là những gì bạn thấy.

Trước kia Thẩm Điệp là người như thế nào?

Bạn không biết gì về hắn, thậm chí cũng chưa từng nghĩ về vấn đề này.

Bạn bắt đầu tự hỏi liệu mình có được bình thường hay không, vì sao mỗi khi ở cùng Thẩm Điệp đầu óc luôn trở nên mơ hồ.

Là do đây là lần đầu tiên yêu, nên bạn dễ dàng rơi vào lưới tình thế sao?

Không, không đúng, đó không phải là điều bạn nên nghĩ vào lúc này.

Thẩm Điệp đã không liên lạc với bạn lâu như vậy, hay là hắn đã xảy ra chuyện gì không tốt?

Phải biết rằng trước kia Thẩm Điệp luôn hận không thể dính vào bạn mỗi phút mỗi giây.

Bạn cố nhớ lại những lời Thẩm Điệp từng nói, lại phát hiện hắn thậm chí không nói hắn sẽ đi công tác ở đâu.

Haiz, ngay cả điều này mà bạn cũng quên hỏi.

……

Lúc này đúng là giữa trưa, ánh mặt trời cực kỳ chói mắt.

Bạn xoa huyệt Thái dương, từ từ nhắm mắt lại.

Nháy mắt, trong đầu hiện lên rất nhiều khoảnh khắc, tựa như những hình ảnh được lật trên màn chiếu lớn.

Suy nghĩ của bạn đột nhiên trở nên rõ ràng.

Bạn đọc thầm một địa chỉ trong đầu.

Đó là nhà của Thẩm Điệp.

7

Lúc này, bạn đã đứng trước cửa nhà Thẩm Điệp.

Bàn tay vừa định gõ cửa đột nhiên dừng lại.

Bạn giật mình.

Thẩm Điệp không phải đã đi rồi sao, còn gõ cửa làm gì.

Có vẻ như bạn cần phải nghỉ ngơi thật tốt, nếu không trí nhớ sẽ càng ngày càng kém.

Bạn lấy chìa khoá mở cửa, nhưng trong phòng hoàn toàn tối đen.

Xem ra lúc đi Thẩm Điệp đã kéo hết rèm lại.

Bạn đưa tay mò mẫm bật đèn trong phòng khách, tầm mắt lập tức trở nên sáng sủa.

Toàn bộ không gian yên tĩnh đến đáng sợ, dù đang là ban ngày nhưng lại khiến bạn có cảm giác như đã nửa đêm.

Bầu không khí trở nên kì lạ.

Bạn đi đến ban công chậm rãi kéo bức màn ra, để ánh nắng tràn vào.

Giờ thì đỡ hơn nhiều rồi, đừng tự doạ chính mình nữa.

Bạn vỗ nhẹ ngực, tự an ủi bản thân.

Khi quay đầu lại, bạn phát hiện cửa phòng ngủ của Thẩm Điệp chỉ khép hờ chứ không đóng chặt.

Tại sao hắn lại bất cẩn như vậy.

Bạn đẩy cửa bước vào, nhưng trong phòng ngủ cũng một mảnh tối đen.

Thật sự rất kỳ lạ.

Song, đúng lúc này phía sau đột nhiên phát ra một tiếng động.

Bạn nhất thời cứng người tại chỗ.

Bên trong phòng ngủ có người khác?

Khi bộ não còn chưa kịp phản ứng, cơ thể bạn đã hành động rồi.

Cũng may bạn cách cửa phòng ngủ không xa, chỉ hai ba bước là đã chạy tới.

Bạn vặn tay nắm cửa, nhưng lại phát hiện thế nào cũng không mở được.

Người phía sau cách bạn ngày càng gần.

Mà bạn vẫn chỉ giãy dụa vô ích.

Lòng bàn tay tuôn ra mồ hôi lạnh, thân thể bạn không ngừng run rẩy.

Trong lúc tuyệt vọng, bạn lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc:

“Là anh.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play