Đêm khuya, hai người cùng về nhà.
Suốt cả quá trình hai người ngồi trong xe đều không giao lưu bất cứ điều gì, Lê Nhất Ninh nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, cảnh đường phố bên ngoài rất đẹp, lấp lánh ánh đèn.
Cô nhìn một lúc mới chuyển ánh mắt từ ngoài cửa kính tới trên người đàn ông đang khép mắt nghỉ ngơi.
Trong xe có mùi rượu nồng nàn được tỏa ra từ trên người đàn ông bên cạnh, ngoài ra còn có mùi hương mộc mạc nhàn nhạt vốn có ở trên người anh hòa quyện vào nhau khiến người ta có cảm giác muốn dựa gần.
Lúc này Hoắc Thâm đang ngủ, quai hàm thu gọn càng trở nên dịu dàng, từ từ nhìn lên phía trên là lông mi dài của người đàn ông còn cong hơn cả phụ nữ.
Lê Nhất Ninh đột nhiên nhớ tới không ít lời đánh giá mà mấy ngày trước lúc lên mạng mình nhìn thấy.
Trong đó nhiều nhất chính là nói Hoắc Thâm có lông mi hoàn mỹ, còn có rất nhiều fan ào ào nói “muốn chơi đu quay trên lông mi của ca ca”, nghĩ vậy Lê Nhất Ninh nhịn không được cười ra tiếng.
Vừa cười, Hoắc Thâm đã mở mắt ra.
Tầm mắt hai người giao nhau, con ngươi sâu thẳm của người đàn ông nhìn cô chằm chằm không hiểu sao khiến lòng Lê Nhất Ninh ngứa ngáy.
Cô ngập ngừng muốn nói chuyện thì Hoắc Thâm đã mở miệng trước rồi.
“Có chuyện?”
Lê Nhất Ninh sững người vội vàng tìm một cái cớ cho mình: “Vừa rồi chuyện ở trong phòng bao, cảm ơn anh.”
Hoắc Thâm thuận thế ngồi dậy, bóp mi tâm: “Ừm.”
Từ ngữ của Lê Nhất Ninh có hạn, nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên nói nhiều hơn một câu: “Anh có cảm thấy tôi như vậy rất quá đáng không?”
Hoắc Thâm ngừng lại hình như không ngờ tới cô sẽ hỏi như vậy.
Anh lấy làm bất ngờ nhìn cô hai cái, giọng nói khàn khàn: “Em cảm thấy bản thân có quá đáng không?”
Lê Nhất Ninh lắc đầu rất thẳng thắn: “Không quá đáng.”
Cô nói lời ngay lý thẳng: “Tại sao tôi phải cảm thấy quá đáng chứ, nếu cô ta không bôi nhọ tôi, tôi sẽ không làm như vậy.”
Hoắc Thâm ‘ừ’ một tiếng, hỏi ngược lại: “Trong lòng em đã biết rõ, tại sao còn tới hỏi tôi?”
Lê Nhất Ninh: “……”
Lời này thiếu chút nữa là khiến cô nghẹn chết rồi.
Thật ra cô chính là muốn hỏi xem…… bản thân làm như vậy có làm mất mặt họ Hoắc không.
Tuy bây giờ có hỏi cũng không có ý nghĩa gì nhưng chung quy vẫn nên khách sáo một chút đúng không, kết quả người đàn ông này lại có thái độ như vậy.
Nghĩ vậy, cô kiêu ngạo hừ một tiếng: “Anh nói đúng lắm, tôi ăn no rửng mỡ mới tới hỏi anh.”
Hoắc Thâm: “……”
Đúng lúc xe dừng lại, Lê Nhất Ninh không đợi lái xe tới mở cửa đã hất đầu tự mình xách túi sải bước lớn đi thẳng vào nhà.
Nhìn thấy bóng lưng nổi giận đùng đùng của cô gái này, Hoắc Thâm nhếch môi cười khẽ một tiếng.
*
Buổi sáng ngày hôm sau, lúc Lê Nhất Ninh thức dậy thì Hoắc Thâm đã đi rồi.
Thậm chí tối qua…… hình như Hoắc Thâm không lên lầu.
Tuy cô tò mò nhưng cũng không hỏi nhiều.
Sau khi an tâm xử lý bữa sáng xong, chú Hứa đã chủ động nhắc tới: “Bà chủ, tối qua tiên sinh tạm thời có việc đi công tác rồi.”
Lê Nhất Ninh ‘ờ’ một tiếng, mỉm cười đã hiểu: “Tôi biết rồi.”
Chú Hứa nhìn cô, do dự nói: “Hôm nay bà chủ còn muốn ra ngoài sao?”
Lê Nhất Ninh gật đầu, mỉm cười nói: “Ừm ừm.”
Mấy ngày tiếp theo, Lê Nhất Ninh đều không có gặp mặt Hoắc Thâm.
Cô học được kha khá rồi, Tống Tĩnh định trực tiếp dẫn cô đi trường quay để làm quen với hoàn cảnh trước, rồi sau đó trở về cũng sắp chuẩn bị quay show rồi.
Nhìn show mà Lê Nhất Ninh chọn, Tống Tĩnh nhướng mày đầy bất ngờ: “Chị còn cho rằng em sẽ chọn trực tiếp bảy hai tiếng.”
Lê Nhất Ninh cười nhạt: “Ban đầu cũng có suy nghĩ này nhưng em nghĩ trực tiếp bảy mươi hai tiếng của em có khả năng không cho phép đài truyền hình phát sóng ra.”
Tống Tĩnh ngẩn người, có hơi bất ngờ: “Sao nói vậy?”
Lê Nhất Ninh hoảng hốt chốc lát, lúc này mới nhớ ra hình như bản thân chưa từng nói thân phận thật của mình với Tống Tĩnh, cô suy nghĩ một chút chỉ nói một câu đơn giản: “Bây giờ cục điện ảnh không phải đang kiểm soát phim truyền hình thể hiện sự giàu có sao, bên show giải trí có lẽ cũng như vậy.”
Tống Tĩnh: “…….”
Cô nói: “Qua một thời gian nữa em định ra nước ngoài xem show, nếu quay trực tiếp bảy mươi hai tiếng thì chỉ có thể dẫn theo mọi người đi xem show rồi, đến lúc đó tiết mục này nếu không phát sóng thì cũng bị cắt bỏ.”
Mà điều quan trọng hơn là, bây giờ cô cần kiếm tiền trước, chương trình khách sạn bình dân cho tiền nhiều hơn một chút, trải qua quá trình phân tích tổng hợp, nhà ăn bình dân càng phù hợp để cô thay đổi hình tượng trong mắt mọi người để mọi người thay đổi cách nhìn về cô.
Tống Tĩnh nghẹn, đánh giá cô từ trên xuống dưới hai cái: “Nếu đi quay quán trọ bình dân thì phải làm cơm làm việc nhà, em biết làm không?”
Tuy cô không biết rõ thân phận Lê Nhất Ninh nhưng chiếc túi xách và đồng hồ cùng sự kiện ký hợp đồng lần trước không phải là ngẫu nhiên, chí ít — — thân phận của Lê Nhất Ninh không đơn giản như mọi người đã biết.
Lê Nhất Ninh biết chút chút nhưng nguyên chủ ngay cả phòng bếp cũng chưa từng đi vào.
Cô hơi chớp mắt: “Không biết có thể học, tối về em sẽ tìm đầu bếp trong nhà luyện tập.”
Tống Tĩnh: “……. Được, vậy cứ định tiết mục đó, đến lúc đó chị đưa em qua đó.”
“Dạ.”
Sau khi về nhà, Lê Nhất Ninh thật sự không quên nhiệm vụ của mình, lập tức đưa ra yêu cầu muốn học làm cơm với chú Hứa.
Chú Hứa ngẩn người, vô cùng kinh ngạc: “Sao bà chủ đột nhiên muốn học làm cơm rồi, là do đầu bếp trong nhà nấu không ngon? Hay là bà chủ muốn đổi khẩu vị mới, nhà chúng ta vẫn còn rất nhiều đầu bếp chưa…….”
“Không phải không phải.” Sau một thời gian ở chung, quan hệ giữa Lê Nhất Ninh và chú Hứa không tệ, cô nói thẳng lý do với chú Hứa: “Tôi có một tiết mục giải trí muốn ghi hình, đến lúc đó sẽ yêu cầu làm cơm, tôi muốn học một chút.”
Chú Hứa nhíu mày: “Chúng ta có thể để đầu bếp đi theo cô.”
Lê Nhất Ninh: “…….”
“Nhưng đó là tiết mục, không thể để người khác làm hộ được.”
“Chuyện này sợ gì.” Chú Hứa không cảm thấy xấu hổ chú nào, “Chương trình đó, cứ nói với ông chủ một câu là được, đều có thể châm chước.”
…
Lúc Hoắc Thâm về tới nhà, nhìn thấy một đám người làm đứng ở cửa phòng bếp.
Âm thanh hỗn loạn bên trong đua nhau truyền ra.
“Bà chủ, không phải như vậy đâu!”
“Bà chủ lúc xào đảo nhanh một chút.”
“Bà chủ, muối bỏ quá nhiều rồi!”
“Bà chủ……. cô cẩn thận một chút.”
“Bà chủ, lại xào khét rồi.”
Hoắc Thâm: “…….”
Bước chân của anh dừng lại, bỗng nghe thấy giọng nói không nói lí quen thuộc: “Xào khét cũng không sao mà, có thể ăn là được rồi, mọi người có ai muốn nếm thử không?”
Mọi người đồng thanh đáp: “Không muốn.”
Đây đã là phần thứ năm trong ngày rồi, bọn họ không muốn nếm thử nữa.
Lê Nhất Ninh bĩu môi, vừa muốn nói chuyện thì chú Hứa nhìn thấy Hoắc Thâm, lần này ông không sợ bị sa thải nữa, vội vàng nói: “Bà chủ cô có thể hỏi ông chủ xem ăn không.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Cô vừa muốn nói không thích hợp lắm, bỗng nhớ tới những lời người đàn ông này lần trước đã oán giận với mình.
Ngừng lại mấy giây, trong mắt cô lướt qua tia xảo quyệt, trên mặt đã thay đổi biểu tỉnh, khóe môi cũng vểnh lên, mặt mày chứa đầy ý cười bưng đĩa thức ăn bị xào khét lên: “Ông xã, anh muốn nếm thử không?”
Hoắc Thâm: “…….”
Người làm: “…….”
Ông chủ bảo trọng.
…
Cửa phòng bếp im lặng, đám người làm vô cùng có mắt nhìn không ai dám phát ra tiếng.
Chốc lát sau, Hoắc Thâm lạnh lùng vô tình nói với ánh mắt tràn đầy mong đợi đó của Lê Nhất Ninh: “Không muốn.”
Lê Nhất Ninh: “…….”
Nhìn theo bóng lưng đi xa dần của người đàn ông, cô dẩu môi tức giận nói: “Không muốn thì thôi.”
Nói xong, cô quay đầu nhìn chú Hứa cười tủm tỉm: “Chú Hứa……” Cô đặc biệt kéo dài âm cuối: “Hay là, chú ăn nhé?”
Chú Hứa: “…… Được.”
Ông nhận mệnh.
Một đám người làm nhìn chú Hứa bằng ánh mắt đồng tình, dưới ánh mắt tha thiết của Lê Nhất Ninh, chú Hứa run rẩy cầm đũa gắp một một miếng trông không bị khét nhét vào miệng.
Đột nhiên, ông bất ngờ ‘ơ’ một tiếng, nhìn về phía Lê Nhất Ninh: “Lần này không tệ.”
Đám người làm: “…… Thật không?”
Sao đĩa vừa rồi bọn họ ăn lại khó ăn như vậy.
Chú Hứa liên tục gật đầu: “Thật đấy, món này ngoại trừ hơi khét một chút nhưng mùi vị vừa miệng, vị giác không tệ.”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh mỉm cười híp mắt: “Cám ơn chú Hứa, vậy tôi sẽ thử làm thêm nhiều lần nữa.”
“Bà chủ thật thông minh, học cái gì cũng nhanh.”
“Đúng là như vậy.” Lê Nhất Ninh tiếp nhận lời nịnh nọt của chú Hứa và đám người làm mà không hề cảm thấy xấu hổ.
Dưới lầu liên tục truyền âm thanh lên trên lầu.
Hoắc Thâm ra khỏi phòng ngủ định xuống lầu, vừa mới đứng ở ngưỡng thang gác lại nghe thấy âm thanh náo nhiệt ở phía dưới.
“Woa, bà chủ giỏi thật, món này cực kỳ hấp dẫn.”
“Bà chủ càng làm càng tốt, rất ngon!”
“Ông chủ không có khẩu phúc rồi!”
“Cần gọi ông chủ xuống nếm thử không.”
Tiếp theo, anh nghe thấy giọng nói của cô vợ nhỏ nhà mình: “Quản anh ta làm gì, mọi người ăn nhiều một chút là được.”
“…… Được được được.”
Hoắc Thâm nghe thấy, khóe môi hơi nhếch lên.
— Ấu trĩ.
Bỗng, anh nhớ tới tin tức trợ lý trở về báo lại, một người không có xảy ra bất kỳ sự cố gì thậm chí hoàn toàn không có đổi người, vậy thì tại sao khiến tính tình cô thay đổi lớn như vậy?
Hoắc Thâm lặng im suy nghĩ, màu mắt sâu thẳm nhìn về một nơi không xa.
Lê Nhất Ninh ra khỏi phòng bếp, vừa muốn lên lầu thì nhìn thấy người đàn ông đứng ở trên thang gác hình xoắn ốc.
Hai người im lặng đối mắt nhìn nhau, cô cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Tống Tĩnh, trực tiếp vượt qua Hoắc Thâm ngay cả khóe mắt cũng không buồn cho anh.
Hừ, còn dám ghét bỏ thức ăn mình làm!
Sau khi về phòng, Lê Nhất Ninh và Tống Tĩnh gọi một cuộc điện thoại.
“Ngày mai chị tới đón em đến đoàn làm phim, chỉ là một vai nhỏ có ba cảnh quay thôi.”
“Dạ.”
Lê Nhất Ninh nửa nằm ở trên sô pha cũng không buồn để ý hình tượng: “Vậy ngày mai em đến công ty cùng đi với chị sao?”
Tống Tĩnh ‘ừ’ một tiếng: “Tùy em, chị đi đón em cũng được.”
Lê Nhất Ninh nghĩ ngợi, im lặng chốc lát rồi nói: “Cũng được, nghe theo sắp xếp của chị Tống đi, mấy giờ có mặt ạ?”
“Sáu giờ, em có thể tới kịp không?”
“Có thể, em bảo lái xe đưa tới, chị Tống chị nghỉ ngơi nhiều một chút.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Lê Nhất Ninh lên mạng xem bộ phim truyền hình có một vai phụ nhỏ đó một chút.
Phim truyền hình là hiện đại, là kiểu phim thần tượng thanh xuân vườn trường, được cải biên từ một bộ tiểu thuyết.
Mà nhân vật có ba cảnh quay của Lê Nhất Ninh là một bạch phú mỹ kiêu ngạo, trong mắt không xem ai ra gì — — thế này quá phù hợp với bản thân cô rồi.