Lời vừa dứt, quần chúng ăn dưa hít sâu một hơi.

Thái độ này của Hoắc Thâm…… coi như là tuyên bố với mọi người rằng đêm nay mặc kệ Lê Nhất Ninh muốn làm gì Trần Uyển, anh đều ủng hộ vô điều kiện.

Chí ít — — sẽ không ngăn cản.

Mọi ngươi im lặng dường như có chút không hiểu.

Tình cảm của Hoắc Thâm và Lê Nhất Ninh…… trở nên tốt như vậy từ lúc nào?

Bọn họ quay đầu nhìn hai người, hai vợ chồng rõ ràng không có bất kỳ động tác nào nhưng luôn cứ khiến mọi người nhìn ra điều mờ ám.

Nói không ra cảm giác gì, cảnh tượng hai vợ chồng ở cùng nhau từ lúc nào đã hòa hợp như vậy?

Còn có — — Lê Nhất Ninh tại sao đột nhiên trở nên thông minh như vậy rồi?

Đám người chung quanh vốn muốn làm người tốt một chút sau khi hiểu rõ thì lùi lại, nhường chiến trường cho bọn họ.

Lê Nhất Ninh cũng có chút kinh ngạc, tuy cô ra hiệu cho Hoắc Thâm đừng quản nhiều nhưng thật sự không ngờ tới người đàn ông này sẽ cho mình mặt mũi như vậy.

Sau khi suy nghĩ lại, cô cảm thấy cũng bình thường.

Người đàn ông Hoắc Thâm này thông minh như vậy, cho dù chỉ giả vờ quan tâm vợ đi nữa cũng không biểu hiện ra trước mặt mọi người.

Nghĩ vậy, khóe môi cô cong lên cười ra tiếng, nghiêng đầu nhìn phía bên Trần Uyển: “Trần tiểu thư.”

Cơ thể Trần Uyển run rẩy, nước mắt rơi xuống soàn soạt: “Chị Ninh Ninh, em không phải cố ý đâu, em không nên nói bậy, em xin lỗi.”

Lê Nhất Ninh nhìn cô ta một cách bình tĩnh, nhướng mày một cái: “Ồ? Không phải cố ý sao?”

“Không phải.”

Trần Uyển đảo mắt nhìn một vòng, những người bạn xung quanh vừa rồi còn cười nói lúc này toàn bộ đều cúi đầu giả vờ chơi điện thoại, thậm chí còn có người trực tiếp rời khỏi căn bản không định tiếp thu ánh mắt cầu cứu của cô ta.

Lòng cô ta phút chốc trở nên lạnh lẽo.

Cô ta biết, nếu hôm nay không cho Lê Nhất Ninh một lý do thoái thác vừa ý, cô ấy tuyệt đối không bỏ qua cho mình.

Trần Uyển hít sâu một hơi, giơ cao cái tay của mình nhìn Lê Nhất Ninh, tầm mắt hai người chạm nhau, dưới sự theo dõi của mọi người, cô ta tát mạnh bản thân một cái, tiếng tát tai giòn tan vang khắp trong phòng bao yên tĩnh.

“Xin lỗi chị Ninh Ninh, là cái miệng này của em không nghe lời nên nói sai, hy vọng chị có thể đối xử khoan hồng tha lỗi cho em.”

Lê Nhất Ninh không động đậy.

Trần Uyển muốn vỡ răng, giơ tay còn lại lên đánh vào bên má còn lại.

Lòng người xung quanh khi nhìn thấy nghe thấy tiếng động này đều run rẩy, thầm lấy làm may mắn bản thân vừa rồi không nói bậy, không đắc tội Lê Nhất Ninh.

Sau khi đánh mấy bạt tai, mặt của Trần Uyển đã sưng đến mức không ra hình dáng nữa rồi.

“Bỏ đi…….”

Lê Nhất Ninh nhìn bàn tay đang dừng giữa không trung của Trần Uyển, uể oải đứng dậy khỏi sô pha nhìn cô ta: “Tôi cũng không phải người không biết nói lý lẽ, Trần tiểu thư đã thành tâm thành ý xin lỗi, tôi cũng không thể làm khó dễ quá mức.”

Cô nhún vai, mỉm cười: “Chuyện của hôm nay cứ như vậy đi.”

Cô dừng lại, nhìn Trần Uyển: “Có điều vẫn nên tốt bụng nhắc nhở cô một câu, nói chuyện thị phi sau lưng người khác còn là chuyện thị phi không đúng sự thật, nếu còn lần sau sợ là không gặp được người dễ nói chuyện như tôi đâu.”

Mọi người hộc máu.

Cô như vậy mà dễ nói chuyện sao?!

Người ta không phải chỉ nói xấu cô một chút thôi, cô đã khiến người ta tự vả sưng mặt.

Hốc mắt Trần Uyển đỏ ửng, hai bên má đã sưng tới mức không thể nhìn nữa.

Cô ta cắn môi, nhẫn nhịn: “Cám ơn chị Ninh Ninh khoan hồng độ lượng.”

“Ừm.” Lê Nhất Ninh nhận lời mà không hề thấy xấu hổ, nghiêng mắt nhìn bảo vệ đang đứng bên cạnh: “Đi lấy đá lạnh tới đây cho Trần tiểu thư xoa mặt.”

Trần Uyển và mọi người nghe thấy tưởng chừng như muốn chửi thề lập tức.

Cô giày vò người ta xong lại cho một quả táo ngọt, cô đây là muốn chọc tức chết người ta mà!

Hành vi này của Lê Nhất Ninh gây chấn động tất cả mọi người có mặt ở đây, cứ như vậy không có ai dám khua môi múa mép ở sau lưng cô nữa.

*

Ở một bên khác, Trần Trụ nhìn người phụ nữ đã đổi sô pha ngồi, anh nhướng mày thuận tiện rót một ly nước trái cây đưa qua.

Lê Nhất Ninh nhìn một cái, duỗi tay nhận lấy: “Cám ơn.”

Trần Trụ ‘chậc’ một tiếng, nhìn cô như vậy cũng không tính toán chuyện cãi nhau lần trước với cô nữa.

“Hôm nay em sao vậy.”

“Cái gì?”

Trần Trụ liếc nhìn cô: “Chuyện của Trần Uyển, trước kia em tùy hứng thì tùy hứng nhưng không làm tuyệt tình đến như vậy.”

Nghe xong, Lê Nhất Ninh nghiêng đầu nghĩ ngợi, cười nhạt nói: “Hôm nay nếu em không làm tuyệt tình một chút, anh có tin ngày mai trong giới này đều có thể truyền ra lời đồn Lê Nhất Ninh em ngoại tình trong hôn nhân không.”

Lời đồn chính là đáng sợ như vậy, thời gian lâu rồi có thể khiến một người thân bại danh liệt.

Cho dù không có người tận mắt nhìn thấy nhưng chỉ cần nghe thấy thôi thì giống như là bọn họ đã tận mắt nhìn thấy rồi, còn xác nhận có như vậy nữa.

Lê Nhất Ninh biết rõ, thật ra trong tiểu thuyết nguyên chủ cũng không có ngoại tình thật, cô ấy chỉ thích Giang Nguyên cảm thấy Giang Nguyên chính là mặt trời chiếu sáng cô ấy, sưởi ấm cô ấy thôi.

Kết quả thì sao, tất cả mọi người đều nói cô ấy ngoại tình, nói giống như là bọn họ bắt ngay tại giường vậy.

Tới cuối cùng cộng thêm sự kiêu ngạo của Lê Nhất Ninh, xác thực đã làm ra rất nhiều chuyện mất mặt khiến Hoắc Thâm ly hôn với cô ấy.

Ly hôn cũng chẳng sao cả, nhưng không có làm thì chính là không có làm.

Cho nên hôm nay cô đối xử với Trần Uyển như vậy, chẳng qua là muốn cho bọn họ một lời cảnh cáo để có thể ghi nhớ vĩnh viễn.

Lê Nhất Ninh cô không có ngoại tình, những lời nói đó của bọn họ đều là bôi nhọ cô.

Đồng thời cũng là muốn chứng minh sự trong sạch của bản thân với Hoắc Thâm.

Người chân chính ngoại tình sẽ không có lời ngay lý thẳng như vậy, không có khí thế như vậy.

Trần Trụ bất ngờ nhìn cô một cái.

Nói thật thì, thật ra anh rất đồng ý với việc làm vừa rồi của Lê Nhất Ninh, tuy quả quyết quá mức lại không nói lý nhưng đó là cách tốt nhất để ngăn cản lời đồn.

Nhưng mà điều khiến anh ngạc nhiên chính là — — trước giờ cô luôn kiêu ngạo không dùng não để suy nghĩ, nay lại bắt đầu lo lắng những vấn đề này rồi.

Trần Trụ dừng mấy giây: “Em không sợ Hoắc Thâm?”

“Cái gì?”

Trần Trụ chạm ly với cô, trêu chọc: “Sợ Hoắc Thâm biết bản thân đã lấy một con cọp cái về nhà.”

Lê Nhất Ninh: “…… Không sợ.”

Cô không giải thích mới sợ đấy.

Có người đàn ông nào chấp nhận được trên đỉnh đầu mình có nón xanh chứ.

Hai người im lặng chốc lát, Hoắc Thâm bỗng từ bên cạnh đi tới, dưới sự chú ý của mọi người anh ngồi xuống bên cạnh Lê Nhất Ninh.

Tuy ở giữa còn cách một người nhưng nhiêu đây đã đủ tỏ rõ, Hoắc Thâm và Lê Nhất Ninh vẫn có tình cảm.

Chí ít ở trong mắt người ngoài nhìn vào chính là như vậy.

Trần Trụ nhìn Hoắc Thâm, cười giễu một tiếng: “Cuối cùng cũng thoát thân rồi?”

Sau khi nhìn Lê Nhất Ninh thu thập Trần Uyển xong, đám người đã lâu không gặp Hoắc Thâm trực tiếp kéo anh đi trò chuyện.

Hoắc Thâm ‘ừ’ một tiếng, giọng nói lạnh nhạt: “Ở đây làm cái gì?”

Trần Trụ vui vẻ: “Vậy cậu qua đây làm gì?”

Hoắc Thâm lạnh lùng liếc anh một cái.

Trần Trụ phì cười, nhìn Lê Nhất Ninh: “Tiểu Ninh Ninh, ông xã của em lạnh lùng như vậy rốt cuộc em làm sao chịu được anh ta thế?”

Lê Nhất Ninh vừa muốn nói liên quan gì tới tôi thì đột nhiên trong đầu hiện lên chuyện vừa rồi, nghĩ một chút cô cảm thấy bản thân nhất định phải giữ mặt mũi cho Hoắc Thâm.

Trong nháy mắt, cô cười mắt cong cong, quay đầu nhìn Hoắc Thâm nói: “Lạnh lùng chỗ nào chứ?”

Khóe môi cô cong lên, nói lời trái với lương tâm: “Ông xã em không lạnh lùng chút nào.”

Nói xong, chính Lê Nhất Ninh cũng sắp buồn nôn tới nơi rồi.

Trần Trụ: “……”

Là mắt anh mù rồi hay tai bị điếc rồi??!

Nhìn vẻ mặt của hai người trước mắt, anh dụi mắt một cái.

Nếu không nhìn lầm…… vừa rồi hình như Hoắc Thâm đã cười một cái??

Anh vừa muốn nói chuyện thì bên cạnh đột ngột có người xông tới bổ nhào lên người Lê Nhất Ninh, kích động không thôi: “A a a a a a Ninh Ninh cậu quá tuyệt rồi!!!”

Trần Trụ: “……”

Hoắc Thâm: “……”

Anh xoay đầu nhìn cô gái chen ngang vào, nhíu mày một cái.

“Ninh Ninh tại sao cậu không đợi mình tới hãy thu thập người chứ!” Giản Viên Viên rất tức giận.

Cô ở trong nhóm chat nhìn thấy có một người bạn đăng một video mới vội vàng đuổi tới đây, kết quả còn chưa tới thì mọi chuyện đã kết thúc rồi.

Lúc này Lê Nhất Ninh đã bị cô đè thở không ra hơi, đẩy người đang kích động này ra: “Viên Viên, đừng đè mình, cậu đứng dậy mau lên.”

Giản Viên Viên sững người, lúc này mới phát hiện bản thân đã làm gì.

Cô cười khan một tiếng, vội vàng bò dậy: “A mình xin lỗi, Ninh Ninh cậu không sao chứ?”

Cô thuận thế ngồi ở bên cạnh, ép Hoắc Thâm không thể không dịch sang bên cạnh một chút.

Lê Nhất Ninh ngồi dậy lần nữa, lắc đầu: “Không sao.”

Cô nhìn Giản Viên Viên: “Sao đột nhiên lại chạy đến đây?”

Giản Viên Viên aiyo một tiếng, hưng phấn nói: “Chuyện lớn như vậy sao mình có thể không tới chứ.” Cô đè xuống tâm tình tha thiết hóng chuyện của mình xuống: “Đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy đám bà tám Trần Uyển bọn họ bị chỉnh thảm như vậy đấy.”

Cô nhịn không được lẩm bẩm: “Cậu không biết trước kia lúc cậu không tới tụ họp, đám người này mỗi ngày đều nói xấu sau lưng cậu.”

Giản Viên Viên tưởng chừng như sắp tức chết.

Nhưng lúc đó cô không cách nào để phản bác ngược lại bởi vì Lê Nhất Ninh xác thực là đang theo đuổi ngôi sao. Kết quả không ngờ tới, hôm nay đám người đó đều đã bị lật xe rồi.

Chuyện này sao có thể không hưng phấn cho được!

Lê Nhất Ninh dở khóc dở cười, nhìn vẻ mặt đang vui vẻ của cô ấy: “Ai bảo cậu không đến sớm một chút chứ.”

Giản Viên Viên nức nở hai tiếng, ôm cô làm nũng: “Mình cho rằng cậu không tới mà, nghĩ có tới cũng tức giận không bằng không tới đấy, kết quả cậu tới cũng không thèm nói với mình.”

Nói như vậy, giống như Lê Nhất Ninh cô là tên tra nam vứt bỏ Giản Viên Viên vậy.

Trần Trụ trợn mắt há mồm nhìn hai người, đưa mắt nhìn nhau với Hoắc Thâm nhìn thấy vẻ quái lạ trong mắt đối phương.

Con gái thời nay, đã dùng tới cách này để giao lưu với nhau rồi sao?

Anh ho một tiếng, “Hai người các cô…… có nên thu bớt lại một chút được không?”

Lê Nhất Ninh và Giản Viên Viên ngẩn người, ngẩng đầu trừng mắt với anh một cái, đồng thanh nói: “Cần anh quản.”

Nói xong, hai người líu ríu miêu tả sinh động như thật sự việc vừa rồi một lần nữa mới thôi.

Mà lúc này, Hoắc Thâm và Trần Trụ đã bị hai người làm ồn không thể không cách xa mảnh ‘chiến trường’ này một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play