Trong ba cảnh phim thì bị nam chính có tiền pk loại bỏ, càng không có tư cách nào tới quấy rầy tiến triển tình cảm của nam nữ chính, sự tồn tại của cô chỉ đơn giản là bia đỡ đạn thúc đẩy tình cảm nam nữ chính phát triển thêm một bước.
Sau khi xem xong, Lê Nhất Ninh xoay đầu nhìn chính mình trong gương, tỉ mỉ nhìn gương mặt này lẩm bẩm nói: “Trên mặt mình có viết to bốn chữ trong mắt không xem ai ra gì sao?”
Không có ai trả lời.
Cô vỗ mặt cho tỉnh táo mấy giây, rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.
Lúc Lê Nhất Ninh ra khỏi phòng tắm thì trên giường đã có một người nằm đó rồi.
Cô chớp chớp mắt, lại chớp mắt…… xác định bản thân không có nhìn nhầm.
“Anh…….”
Hoắc Thâm mặc một bộ đồ ngủ màu sẫm, nhấc mí mắt lên nhìn cô một cái.
Trong nháy mắt khiến lời Lê Nhất Ninh muốn nói bị kẹt ở cổ họng nuốt trở về.
“Không có gì.”
Cô lặng lẽ bò lên bên giường còn lại, sau khi lên giường còn không quên nhìn xem cổ áo của mình có bị hở không, trông cô giống như một con cá gỗ nằm thẳng đơ ở bên mép giường.
Bên cạnh chỉ có tiếng lật trang giấy, Hoắc Thâm đang đọc sách hay là đọc kịch bản, cô không nhìn kỹ.
Mấy giây sau, giọng nói người đàn ông bên cạnh truyền tới: “Nghe nói em muốn đi quay một chương trình giải trí.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Cái giọng điệu khẳng định đó của anh, nào giống như nghe nói chứ.
“Ừm.”
Hoắc Thâm dừng lại, nhàn nhạt nhắc nhở: “Đề nghị em nên chọn cái khác, khách sạn bình dân không hợp với em.”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh lập tức xù lông lên.
Cô vén chăn ra, nổi giận đùng đùng nhìn tên cẩu nam nhân bên cạnh: “Khách sạn bình dân sao không hợp với tôi chứ? Không hợp với tôi chẳng lẽ hợp với anh chắc?”
Cái tính đại tiểu thư kiêu ngạo này, tính cách hễ một chút là bốc hỏa này khiến Hoắc Thâm có một loại cảm giác…… cảm thấy có lẽ cô không có đổi người.
Anh im lặng vài giây, giọng nói bình thản: “Cũng không hợp với tôi.”
Anh nghiêng mắt, con ngươi sâu thẳm nhìn cô, nhàn nhạt phân tích: “Nếu em vào giới giải trí là vì muốn để cho người ta thay đổi cách nhìn về em, thì em không nên nhận chương trình này.”
Lê Nhất Ninh im lặng không lên tiếng.
Thật ra lời Hoắc Thâm nói khá có lý, ấn theo độ hiểu biết của Hoắc Thâm đối với nguyên chủ thì cô ấy chính là một đại tiểu thư mười ngón tay không thấm nước, loại chuyện đi nhà ăn bình dân làm quả thực không hợp lắm, nhưng nay Lê Nhất Ninh đã đổi thành mình rồi, cô có lòng tin cô làm được sẽ khiến cho mọi người thay đổi cách nhìn về mình.
Nói thế nào nhỉ, Hoắc Thâm không có cảm tình với nguyên chủ nhưng anh đã làm được trách nhiệm và nghĩa vụ của một ông chồng nên làm.
Khó có lúc Lê Nhất Ninh không phản bác nổi.
Cô im lặng chốc lát, sau đó kéo chăn nói: “Tôi còn chưa đi sao anh biết không được chứ, ngay cả việc làm cơm tôi còn có thể học được, một khách sạn bình dân mà thôi chắc sẽ không có vấn đề gì.”
Nghe xong, Hoắc Thâm không nói nhiều nữa.
Hai câu vừa nói đó hoàn toàn là xuất phát từ tình nghĩa vợ chồng và lời khuyên chân thành của ông chủ, cô đã không nghe thì Hoắc Thâm cũng không định làm thêm gì nữa.
“Tự em suy nghĩ đi.”
“Ừm.”
*
Sau đó, Lê Nhất Ninh làm sao mà ngủ cũng không nhớ rõ nữa.
Cô chỉ thoáng nhớ, bản thân hình như không còn kháng cự Hoắc Thâm giống như trước kia nữa.
Hôm sau tỉnh dậy, Lê Nhất Ninh luống cuống thu dọn đồ đạc để lái xe đưa mình tới công ty tập hợp với chị Tống.
Từ thành phố cách địa điểm quay phim không xa, chính là một trường học ở vùng ngoại ô mà thôi.
Chị Tống nhìn người trên xe, mỉm cười bất lực: “Buồn ngủ rồi?”
Lê Nhất Ninh dụi mắt: “Dạ, tối qua ngủ không ngon.”
Chị Tống sáng tỏ: “Nghỉ ngơi chút đi.”
“Dạ.”
Lúc Lê Nhất Ninh và chị Tống tới phim trường, đúng lúc tổ làm phim đang quay phim.
Sau khi nhìn thấy cô đi vào, nhân viên công tác sững sờ và cảm thấy có chút bất ngờ.
“Sao Lê Nhất Ninh lại tới đây vậy.”
“Không biết nữa.”
“Tôi nghe nói nha, cô ấy có một vai diễn trong bộ phim này của chúng ta, đại tiểu thư kiêu ngạo đó là do cô ấy diễn đấy.”
“A? Thế…… đạo diễn không sợ cô ấy làm hỏng bộ phim này của chúng ta sao?”
Lê Nhất Ninh vờ như không nghe thấy những lời đó, ngoan ngoãn hiểu chuyện đi theo sau Tống Tĩnh.
Tống Tĩnh cũng thản nhiên, kéo cô tới trước mặt đạo diễn: “Đạo diễn Lâm, đây là Lê Nhất Ninh mà tôi từng nhắc qua với ông.”
Đạo diễn Lâm quay đầu đánh giá Lê Nhất Ninh một cái, gật đầu: “Không tệ.”
Ông hơi có chút bất ngờ, nhìn thấy đôi mắt hạnh linh động trước mắt, nhìn Tống Tĩnh nói: “Linh động hơn trong hình một chút.”
Lê Nhất Ninh mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Cám ơn đạo diễn Lâm.”
Đạo diễn Lâm cũng không phải không biết những lời đồn trên mạng, nhưng ông và Tống Tĩnh đã hợp tác rất nhiều lần, bây giờ người ta muốn nhét một diễn viên vào đoàn làm phim của mình còn là một nhân vật chỉ có ba cảnh quay sao mà không đồng ý cho được, đạo diễn Lâm sẽ cho chút mặt mũi này.
Cái giới này trước giờ đều là như vậy, có nhân mạch có quan hệ sợ gì không có đường ra.
Đạo diễn Lâm cười cười, khua tay: “Đi thay quần áo trước, đợi lát nữa xem diễn xuất.”
“Dạ.”
Lê Nhất Ninh theo nhân viên công tác đi vào phòng hóa trang.
Nhân viên công tác là fan của Giang Nguyên, không có thiện cảm tốt gì với Lê Nhất Ninh, lúc này lạnh lùng nhìn gương mặt của cô, cứng rắn nói: “Lê tiểu thư, theo tôi đi bên này.”
Lê Nhất Ninh nhướng mày, nhìn sắc mặt nhân viên công tác một cái: “Cảm ơn.”
Nhân viên công tác hừ lạnh một tiếng, mặt không biểu cảm dẫn cô vào phòng hóa trang, chỉ rồi nói: “Đây là phòng hóa trang, đó là quần áo của cô, sau khi thay xong sẽ có thợ trang điểm tới hóa trang cho cô.”
“Được.”
Nhân viên công tác có chút bất ngờ, còn cho rằng cô sẽ trực tiếp nổi nóng nhưng không ngờ cô lại dễ nói chuyện như vậy.
Cô đáp một tiếng: “Cô đi đi.”
Lê Nhất Ninh không hề để ý thái độ không tốt của những người ngoài giới vì không hiểu mình mà sinh ra, cho nên lúc này ngược lại rất thoải mái đi vào phòng thay quần áo.
Cô không biết chỉ trong chốc lát như vậy, bên ngoài đã bắt đầu ồn ào rồi.
“Mẹ nó, sao Giang Nguyên cũng tới đoàn làm phim rồi?”
Mọi người quay đầu, ngây ngốc nhìn người đàn ông mang theo trợ lý và quản lý đi vào trường quay, vô cùng bất ngờ.
“Lẽ nào Lê Nhất Ninh là biết Giang Nguyên hôm nay sẽ tới, cho nên cũng tới làm diễn vai phụ?”
“Như vậy thì quá quá đáng rồi, tôi biết ngay Lê Nhất Ninh tới đoàn làm phim là không ổn rồi!”
“Giang Nguyên cũng có vai diễn phụ sao?”
“Không có, là tới thăm Hà Thánh Nguyên.”
Bên cạnh có người bổ sung: “Mấy người quên rồi sao, anh ấy và Hà Thánh Nguyên là anh em tốt được tuyển chọn từ cuộc thi ra mà.”
Mọi người bừng tỉnh ngộ.
Nhưng quả thực sắp quên rồi, chuyện bọn Giang Nguyên thi tuyển đã là chuyện của nửa năm trước, lúc vòng chung kết còn chưa kết thúc thì các thí sinh đều đã hoạt động riêng cả rồi, Giang Nguyên ca hát đóng phim đều bao hết, mà Hà Thánh Nguyên coi như thay đổi con đường sang đóng phim rồi, sau khi ở trong mấy đoàn làm phim lăn lộn rất lâu mới đạt được vai nam chính này.
Mọi người tôi nhìn anh anh nhìn tôi, hoàn toàn không biết nên làm thế nào mới tốt.
“Lê Nhất Ninh tuyệt đối đừng đeo bám Giang Nguyên nữa nha.”
“Hôm nay nếu cô ta dám đeo bám trắng trợn nữa, tôi lập tức lột sạch cô ta.”
Mọi người bàn tán sôi nổi, Giang Nguyên vừa đi vào đoàn làm phim chưa được mấy phút cũng nghe được tin tức này, mặt anh ta lập tức đen lại.
Anh ta nhìn sang trợ lý: “Sao trước đó không nói?”
Trợ lí cũng uất ức: “Trước đó đạo diễn Lâm không có với mọi người là Lê Nhất Ninh tới đóng vai phụ.”
Hà Thánh Nguyên ở bên cạnh vỗ vai Giang Nguyên an ủi: “Đừng lo lắng, ở đây nhiều người như vậy, Lê Nhất Ninh không đến mức dám công khai làm gì cậu đâu?”
Sắc mặt Giang Nguyên tái xanh, nhớ tới hôm đó ở công ty còn có một chuỗi sự việc khi cô ký hợp đồng với giải trí Tinh Hà, cắn răng nghiến lợi nói: “Đó là cậu không hiểu người này thôi, loại phụ nữ mặt dày này chuyện gì cũng có thể làm ra được.”
Giang Thánh Nguyên: “……”
Anh ta vừa muốn nói thêm nữa, bỗng sau lưng truyền tới tiếng kinh ngạc: “Woa!”
Mấy người đồng loạt quay đầu nhìn lại, đập vào trong mắt chính là một đôi chân dài vừa trắng vừa thẳng, hai cẳng chân cân đối vô cùng có mỹ cảm, bắp chân không có chút thịt thừa nào, tiếp tục nhìn lên phía trên chính là váy xếp nếp ngắn và một chiếc eo thon vừa đủ một vòng tay — — cùng gương mặt vô cùng thanh thuần.
Chưa tô son phấn, da trắng tới mức phát sáng.
Mắt hạnh của cô trong trẻo, hai chùm tóc đuôi ngựa được buộc lên lắc lư qua lại, giống hệt nữ thần vườn trường.
Mọi người: “……”
Mẹ nó! Thì ra Lê Nhất Ninh xinh đẹp như vậy?!
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đạo diễn Lâm và Tống Tĩnh ra khỏi phòng nghỉ ngơi, nhìn cách ăn mặc này của Lê Nhất Ninh, đạo diễn Lâm hài lòng gật đầu: “Không tệ không tệ, hạt giống tốt.”
Ông nhíu mày lại, nhìn về phía thợ trang điểm: “Có điều mặt trắng quá rồi không? Đánh thêm chút phấn che lại cho cô ấy đi.”
Lời vừa dứt, nhân viên công tác cách đó không xa tỉnh táo lại trộm mừng.
Ồ, thì ra là do trang điểm nên trắng nha, không phải là do trời sinh, biết ngay là Lê Nhất Ninh không đẹp như vậy mà.
Thợ trang điểm sững người, vội vàng nói: “Chuyện này có chút làm khó tôi.”
Cô ta chỉ Lê Nhất Ninh nói: “Đạo diễn Lâm, tôi không có trang điểm cho cô ấy, chỉ bôi chút kem chống nắng thôi.”
Đạo diễn Lâm: “…….”
Những người khác: “???”
Cái gì?!! Bọn tôi không tin!!
Đạo diễn Lâm ngây người mấy giây, cũng có chút bất ngờ.
Ông đi lên nhìn kỹ một chút, lẩm bẩm nói: “Thật sự không có sao. Thôi vậy.”
Ông vẫy vẫy tay: “Qua đây, giải thích kịch bản với cô.”
“Dạ.”
Bỗng, người quản lý của Giang Nguyên vội vàng đi lên, nịnh nọt cười với đạo diễn Lâm một cái: “Đạo diễn Lâm, đã lâu không gặp.”
Lúc này đạo diễn Lâm mới nhìn thấy trong đoàn làm phim có nhiều thêm một người, ông lạnh lùng gật đầu: “Đúng là đã lâu không gặp.”
Ông nhìn về phía Giang Nguyên.
Sắc mặt Giang Nguyên cứng nhắc lên tiếng chào hỏi: “Đạo diễn Lâm.”
Đạo diễn Lâm gật đầu: “Tới tham ban Hà Thánh Nguyên?”
“Là tới tham ban đạo diễn Lâm.”
Đạo diễn Lâm ha ha cười lớn, vỗ vai Giang Nguyên: “Có tiền đồ.”
Rồi ông quay đầu nhìn Lê Nhất Ninh: “Đi bàn kịch bản?”
“Dạ.”
Dưới sự theo dõi của mọi người, Lê Nhất Ninh trực tiếp vượt qua Giang Nguyên, ngay cả khóe mắt cũng không buồn cho anh ta, còn lạnh lùng vô tình hơn cả đêm qua đối với Hoắc Thâm.
Mọi người: “????”
Lê Nhất Ninh, tại sao cô đối xử với Giang Nguyên của chúng tôi lạnh nhạt như vậy?
Giang Nguyên cũng có chút bất ngờ, anh ta hốt hoảng nhìn bóng lưng đi xa của Lê Nhất Ninh, sắc mặt càng khó coi hơn.