Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế

Chương 13:


3 tuần

trướctiếp

Sau khi nghe trợ lý báo tin tức lại, Hoắc Thâm nhíu chặt mày nhận lấy ipad xem những từ ngữ thiếu văn minh đó, sắc mặt anh lạnh lùng: “Mau ép xuống.”

Trợ lý hơi lo lắng: “Hoắc tổng, ép xuống sợ là không tốt lắm.”

Hoắc Thâm nhấc mí mắt, nhàn nhạt nhìn trợ lý.

Trợ lý giải thích: “Ép xuống chỉ khiến dân mạng cho rằng phu nhân có bối cảnh sẽ khiến dân mạng oán hận hơn, không bằng mua chút thủy quân dời lực chú ý của mọi người.”

Hoắc Thâm im lặng chốc lát, đồng ý với đề nghị này: “Chú ý một chút.”

“Vâng.”

Xong xuôi, Hoắc Thâm nhìn anh ta: “Bây giờ phu nhân đang ở đâu?”

Trợ lý nhớ tới tin tức vừa rồi tài xế tới báo, vội vàng đáp: “Phu nhân vừa về nhà.”

Hoắc Thâm nghe xong không hỏi nhiều nữa.

“Ra ngoài đi.”

“Vâng.”

Sau khi trợ lý đi rồi, Hoắc Thâm mới nhíu chặt mày suy tư. Một người rốt cuộc đã trải qua chuyện gì mới dẫn tới thay đổi tính cách lớn như vậy?

Hoắc Thâm nghĩ không hiểu.

*

Mấy ngày kế tiếp, Lê Nhất Ninh đều bận lên lớp đi sớm về muộn.

Giáo viên Tống Tĩnh sắp xếp cho cô là người vô cùng nổi tiếng trong ngành, hơn nữa còn thuộc loại không tồn tại quá nhiều thành kiến.

Thầy không thích lên mạng đương nhiên cũng không biết những lời lẽ phát tán trên mạng. Nhưng ngược lại không ngừng khen ngợi Lê Nhất Ninh.

Tống Tĩnh tới đón cô, thuận tiện hỏi thăm tình hình: “Thầy ơi, thầy cảm thấy cô ấy thế nào?

Thầy gật đầu, khen ngợi: “Không tệ, hạt giống lần này em đưa tới có thiên phú hơn những người trước.”

“Phải không?” Tống Tĩnh kinh ngạc không thôi, xoay đầu nhìn Lê Nhất Ninh đang ở bên kia luyện tư thế đứng, có chút không dám tin tưởng.

“Nói thế nào?”

Thầy suy nghĩ chốc lát, lắc lắc đầu: “Nói không ra được, nhưng tóm lại một câu, cô ấy thích hợp diễn xuất.”

Tống Tĩnh sáng tỏ: “Vậy cô ấy bây giờ…… có thể đóng phim được chưa ạ?”

Thầy mỉm cười, ‘ừ’ một tiếng: “Có thể thử từ vai nhỏ.”

“Em hiểu rồi, cảm ơn thầy.”

Sau khi hai người ngồi lên xe, Tống Tĩnh quay đầu nhìn cô: “Thầy nói cô rất có thiên phú, thích hợp với ngành này.”

Lê Nhất Ninh gật đầu: “Vẫn ổn, khá thú vị ạ.”

Tống Tĩnh lấy hai phần tài liệu trong cặp văn kiện ra đưa cho cô: “Bây giờ ở đây có hai show giải trí, chị có thể tranh cho em một danh ngạch, em xem muốn đi cái nào hơn.”

Tài nguyên của giải trí Tinh Hà trước giờ luôn tốt, cho dù Lê Nhất Ninh chưa bại lộ thân phận nhưng Tống Tĩnh muốn lấy mấy show giải trí cho nghệ sĩ của mình là chuyện dễ như trở bàn tay.

Lê Nhất Ninh cúi đầu nhìn, hai show giải trí trong tay đều khác nhau.

Một cái là đi du lịch kinh doanh một quán trọ bình dân, làm nhân viên của quán trọ đó khởi đầu bằng một số vốn, cuối cùng ngoại trừ phải kiếm về số vốn ban đầu ra còn phải cố gắng kiếm nhiều hơn một chút, tiền kiếm được tổ chương trình sẽ quyên góp làm từ thiện, mà cái còn lại khá là kí©h thí©ɧ chính là phát sóng trực tiếp cuộc sống sinh hoạt bảy mươi hai tiếng của nghệ sĩ.

Tống Tĩnh bổ sung thêm: “Trước cứ xem thử, suy nghĩ rồi mai hãy trả lời chị, cái này không vội.”

“Dạ.”

“Đúng rồi, còn có một kịch bản chị cảm thấy không tệ, tuy em chỉ có ba cảnh nhưng nhân vật không tệ. Đợi lát về em cũng xem thử xem.”

“Được.”

Sau khi về tới nhà, cả người Lê Nhất Ninh đâu đâu cũng đau mỏi.

Mấy ngày nay đi học nói mệt cũng không mệt lắm nhưng thỉnh thoảng có tiết thể hình, cũng may từ nhỏ tới lớn nguyên chủ được bồi dưỡng tốt các loại vóc dáng và hình thái đều tốt hơn rất nhiều so với người khác, nói khó ngược lại không khó chỉ cảm thấy hơi mệt.

Về đến phòng không có người giúp việc, cô mệt mỏi vừa ngã lên sô pha thì Hoắc Thâm trở về.

Lê Nhất Ninh ngẩng đầu, lúng túng đối mặt với anh.

Ánh mắt Hoắc Thâm nhàn nhạt quét qua người cô một cái, lúc nhìn thấy cái chân bắt chéo đang vểnh lên của cô thì cười khẽ một tiếng.

Lê Nhất Ninh: “……”

“Hôm nay sao anh về sớm vậy?”

Hoắc Thâm ‘ừ’ một tiếng, kéo cà vạt: “Có một hoạt động.” Anh ngừng lại chốc lát, nhìn Lê Nhất Ninh hỏi: “Em muốn đi không?”

Lê Nhất Ninh hoảng hốt, cảm thấy có hơi bất ngờ.

Hoắc Thâm vậy mà mời cô tham gia hoạt động?!

Hoắc Thâm nhìn vẻ mặt thay đổi liên tục của cô, nhàn nhạt bổ sung một câu: “Trần Trụ bảo tôi hỏi em.”

Nghe xong, trong trí nhớ của Lê Nhất Ninh xuất hiện tất cả thông tin liên quan tới người này, Trần Trụ — — một trong số ít bạn tốt của Hoắc Thâm cũng là ông chủ của một tập đoàn nào đó, hai người quen biết nhau từ nhỏ, chính là thuộc kiểu chuyên cùng nhau làm chuyện xấu.

Đương nhiên đây không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là quan hệ giữa Trần Trụ và Lê Nhất Ninh không tệ, không ít lần Lê Nhất Ninh xảy ra chuyện đều do Trần Trụ giúp đỡ xử lý, có điều lúc cô kiên trì theo đuổi ngôi sao tiếng vào giới giải trí thì đã cãi một trận lớn với Trần Trụ, sau đó hai người đưa nhau vào danh sách đen.

Tính thời gian, Lê Nhất Ninh và Trần Trụ có hơn một tháng không gặp rồi, trước kia Trần Trụ có hoạt động gì nhất định sẽ mời cô đi.

Cô nghĩ ngợi, cảm thấy đã đến lúc giải quyết quan hệ căng thẳng với Trần Trụ rồi.

“Được thôi, bọn Viên Viên có đi không?”

Hoắc Thâm liếc cô một cái, giọng nói lạnh lùng: “Không rõ.”

Lê Nhất Ninh: “…….”

*

Địa điểm tập hợp là một nơi vui chơi nổi tiếng trong thành phố, ban đêm ở đó sôi nổi hơn những nơi khác.

Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm vừa đến thì được dẫn lên tầng ba, tầng này đêm nay được Trần Trụ bao trọn hoàn toàn không cần lo lắng bị người khác quấy nhiễu.

Lúc Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm đi tới cửa, người ở bên trong xoay lưng lại với mình đang thảo luận về bọn họ.

“Đêm nay Hoắc gia sẽ tới chứ?”

“Đến chứ, Trụ ca đã mời nhất định sẽ tới.”

“Còn Lê Nhất Ninh đó thì sao?”

“Không tới đâu, không phải cô ta cãi nhau với Trụ ca rồi sao.”

“Đó là đáng đời cô ta, thật cho rằng bản thân là thiên kim đại tiểu thư nên mọi người đều chiều cô ấy sao, nếu không có ba mẹ cô ta nuông chiều, tôi xem cô ta có thể có cái gì, bây giờ còn đi lăn lộn vào showbiz cũng không sợ đánh mất giá trị bản thân.”

Bỗng có người phát hiện Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm, ra sức nháy mắt ra hiệu với người đó, Tiếc là người đó không chú ý tới, vẫn còn tự nói: “Nghe nói cô ta còn nɠɵạı ŧìиɧ……”

“Hoắc gia, Ninh Ninh hai người tới rồi à.”

Trong lúc không kịp đề phòng thì có người đánh gãy rồi.

Người nói chuyện ngừng lại, cơ thể cứng nhắc quay đầu nhìn hai người đứng ở cửa.

Lúc chạm phải đôi mắt sâu không thấy đáy của Hoắc Thâm, sắc mặt cô ta tái xanh, giọng nói cũng run rẩy theo: “Hoắc gia.”

Lê Nhất Ninh đứng bên cạnh, nhướng mày mỉm cười: “Chỉ có Hoắc gia?”

Mặt nữ sinh đó trắng bệch, vội vàng gọi một tiếng: “Ninh Ninh chị cũng đến rồi sao.”

“Đúng vậy.”

Lê Nhất Ninh làm động tác vuốt tóc, cong môi mỉm cười: “Không tới cũng không nghe thấy mọi người đánh giá tôi cao như vậy.”

Khóe môi cô cong cong, dáng vẻ tươi cười đầy mặt: “Đúng rồi, nửa câu sau cô còn chưa nói xong, tôi nɠɵạı ŧìиɧ cái gì?”

Cô nhìn Hoắc Thâm, lắc cánh tay của anh: “Ông xã, anh mau hỏi cô ấy xem, em nɠɵạı ŧìиɧ cái gì rồi, nếu hôm nay không nói cho rõ vậy sự trong sạch của em phải làm sao?”

Hoắc Thâm: “……”

Anh cụp mắt nhìn vào mắt cô, không hiểu vì sao Hoắc Thâm hình như nhìn thấy tia cầu khẩn trong mắt cô.

Im lặng chốc lát, ánh mắt lãnh liệt của Hoắc Thâm nhìn về phía cô gái đó.

Còn chưa đợi Hoắc Thâm nói chuyện, mặt của cô ta càng trắng hơn thậm chí cơ thể còn phát run.

Cô ta run rẩy, dưới khí thế áp bức của Hoắc Thâm nói lời xin lỗi: “Chị Ninh Ninh em xin lỗi, vừa rồi em chỉ nói bậy thôi, chị không có nɠɵạı ŧìиɧ, do đầu óc em nhất thời không tỉnh táo nên nói năng bậy bạ.”

“Ồ?”

Lê Nhất Ninh nhướng mày, thuận thế ngồi xuống: “Nói năng bậy bạ?”

“Phải.”

Lê Nhất Ninh lắc ly rượu trước mặt, cười khẽ giống y hệt Hoắc Thâm, sự châm chọc hiện rõ nơi đáy mắt: “Trần tiểu thư, chẳng lẽ cô chưa từng nghe câu nói này sao, họa từ miệng mà ra.”

Cô mỉm cười: “Nếu hôm nay tôi không tới, ngày mai có phải cả giới này đều biết lời đồn tôi nɠɵạı ŧìиɧ trong hôn nhân rồi không? Cô đây là không đặt tôi và ông xã của tôi vào mắt rồi.”

Lời vừa dứt, cả phòng bao lập tức rơi vào im lặng.

Không có ai dám nói chuyện thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng nhẹ đi không ít.

Trần Trụ sau khi nghe thấy động tĩnh cũng đi qua thì nhìn thấy màn này.

Anh nghiêng mắt, nhìn người bên cạnh: “Xảy ra chuyện gì?”

Người đó im lặng nói: Chị Ninh Ninh xung đột với Trần Uyển rồi.

Trần Trụ nhíu mày vừa muốn mở miệng thì bị Hoắc Thâm lạnh lùng nhìn anh một cái.

Ánh mắt này, phút chốc khiến Trần Trụ hiểu ra chút gì đó.

Mặt Trần Uyển càng trắng hơn, môi cô ta run rẩy vội vàng đứng dậy khom người với Lê Nhất Ninh: “Chị Ninh Ninh, em nói sai rồi, mong chị có thể khoan dung rộng lượng tha thứ cho em.”

Lê Nhất Ninh khẽ cười, dưới sự kỳ vọng của mọi người đáp một tiếng: “Xin lỗi.”

Cô nhún vai: “Tôi không phải là người khoan dung càng không thể rộng lượng, những lời hôm nay cô nói khiến tôi tha thứ không nổi.”

“Ninh Ninh.”

Bên cạnh có người nhìn không nổi nữa bước ra lên tiếng: “Bỏ qua đi, Trần Uyển chỉ là nhanh mồm nhanh miệng không có ý gì khác đâu.”

Lê Nhất Ninh mỉm cười.

Người đó nhìn Hoắc Thâm: “Anh Thâm, Trần Uyển chỉ nói sai hai câu mà thôi, không cần thiết phải như vậy chứ? Anh giúp khuyên chị Ninh Ninh đi?”

Nói xong, tất cả mọi người đều nhìn về phía Hoắc Thâm hòng muốn tìm hy vọng nơi anh.

Bọn họ nghĩ, trong mắt Lê Nhất Ninh không chứa ai cả, kiêu căng thành tính. Nhưng dù thế nào đi nữa, mặt mũi của Hoắc Thâm chẳng lẽ cô không cho sao.

Trước ánh mắt của mọi người, Hoắc Thâm ngước mắt nhìn một vòng sau đó đối diện với đôi mắt hạnh xinh đẹp của Lê Nhất Ninh, vừa muốn nói chuyện thì bị Lê Nhất Ninh đánh gãy lời.

Lê Nhất Ninh cười giễu một tiếng, chơi đùa chiếc hoa tai kim cương mà trước lúc ra cửa cô đã đeo lên, cô chơi đùa một lúc rồi nhàn nhạt hỏi: “Khuyên cái gì? Khuyên rằng tin đồn tôi đội nón xanh cho ông xã tôi không đáng để tức giận đúng không?”

Cô dừng lại, rồi nói ra từng câu từng chữ một: “Thứ nhất, tôi không có ngoại tình, thứ hai, khuyên cũng vô dụng.”

Nói xong, cô giả vờ tức giận nhìn Hoắc Thâm: “Anh còn muốn khuyên không?”

Hoắc Thâm im lặng, lạnh lùng quét mắt nhìn một vòng, sau đó nghiêm túc nói: “Không đâu, em xem mà xử lý đi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp