Hoắc Độ cầm lấy cung tên trên bàn, chậm rãi nâng tay. Nhạc Chi ngơ ngác nhìn mặt chàng.

“Mặt ta đẹp thật, nhưng mà…” Chàng siết chặt eo Nhạc Chi hơn, véo nhẹ rồi nhướng mày nói: “Xem trước đi đã.”

Nhạc Chi dời ánh mắt lên nhìn chính giữa sân khấu. Sau đó một mũi tên lướt qua tai trái của nàng, mũi tên lạnh ngắt bay thẳng vào đùi của người kia, máu tươi phụt ra. Người nọ hé miệng nhưng không phát ra âm thanh nào –

Bởi vì hắn đã bị mất lưỡi.

Sân khấu cách hai người không xa, mùi máu tanh lập tức lan tỏa.

“Ui cha…” Hoắc Độ liếc mắt nhìn lên sân khấu, lắc đầu tỏ vẻ đáng tiếc.

Nhạc Chi che miệng lại, cố gắng không nôn ra. Sau cuộc tắm máu một tháng trước, nàng tưởng mình sẽ có thể thích nghi nhưng mùi máu vẫn khiến nàng cảm thấy khó chịu.

Nàng quay đầu đi không muốn xem nữa.

“Khó chịu đến thế à.” Hoắc Độ vỗ nhẹ sống lưng nàng, nhét cung tên vào tay nàng, thấy tay nàng lạnh ngắt, chàng cười khẽ: “Không muốn hắn chịu đau đớn như vậy nữa thì chấm dứt cho hắn đi.”

Nói xong chàng còn vuốt ve sau cổ Nhạc Chi như đang cổ vũ nàng nữa.

Hai người sát gần nhau, Nhạc Chi không khỏi run rẩy, tay cầm cung tên cũng run theo… cũng may là một bàn tay lạnh lẽo kịp thời nắm lấy tay nàng, giơ cả tay và cung lên, “Đừng sợ, vui lắm.”

Nhạc Chi nhìn theo hướng cung tên, chỉ thấy tay Hoắc Độ lệch về một bên, nhắm vào bên trái trái tim của người kia –

Chắc chắn là Hoắc Độ cố ý, chàng không muốn để người kia kết thúc đau đớn!

Hắn ta đã thở thoi thóp nên không có khả năng sống sót. Dù có bắn bao nhiêu mũi tên đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ chết thôi. Thế là trước khi mũi tên được bắn ra, Nhạc Chi nhanh chóng đẩy nó sang một bên –

“Vụt –”

Mũi tên xuyên qua tim, chết trong nháy mắt.

Động tác này quá nhanh, trong mắt Hoắc Độ ngẩn ra, sau đó cong môi.

Sơ ý quá.

Thái Tử Phi của chàng đáng gờm thật.

Chỉ đợi Hoắc Độ thu tay về, Nhạc Chi buông cung tên ra, nó rơi xuống mặt đất tạo nên tiếng vang thật mạnh. Nhạc Chi run rẩy dùng tay che lại ngực, kinh ngạc há mồm thở dốc.

Trái tim cứ như sắp nhảy ra ngoài, đầu óc ong ong…

Nàng giết người thật rồi.

“Sợ thế à?”

Giọng nói Hoắc Độ lạnh nhạt. Trái lại chàng chờ mong phản ứng tiếp theo của nàng, oán trách hay hoảng sợ? Hay nghẹn ngào tức giận không dám nói gì?

Nhất định phải như thế nào đó.

Một lát sau hơi thở của Nhạc Chi mới bình ổn trở lại. Nàng nghiêng người qua Hoắc Độ, dùng tay chống vào vai chàng, gò má nàng trắng bệch áp sát vào chàng, “Điện hạ, có phải người này phạm phải tội ác tày trời không?”

Nghe vậy, trong đôi mắt hoa đào bình tĩnh hiện lên một tia kinh ngạc.

Không giống như tưởng tượng của chàng.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, Hoắc Độ khôi phục lại bình tĩnh, chàng cười khẽ lắc đầu: “Là người tốt, cả đức tính cũng tốt bụng.”

Nhạc Chi rất gần chàng để không bỏ lỡ ánh mắt của chàng. Chỉ thoáng chốc cũng rõ, nàng đoán không sai.

Người này chắc chắn không phải là người tốt.

Một hồi lâu sau hai người không nói gì.

Hoắc Độ nhận ra rằng nàng không tin –

Người đẹp mà thông minh thì chơi không vui đâu!

Phiền thật!

Chàng miễn cưỡng nhẹ đẩy eo Nhạc Chi ra, ý bảo nàng đứng dậy, “Diễn xong rồi, về đi.”

Nhạc Chi cúi người hành lễ, dịu dàng đáp rồi thong dong cất bước rời đi.

Đi ra gác mái, Nhạc Chi liền thấy Ly Diêu đang đứng đợi bên ngoài, nàng đóng cửa lại để ngăn mùi máu lan ra. Nàng đi ra ngoài vài bước thì chân nàng mềm nhũn.

“Chủ tử!” Ly Diêu cau mày nói: “Nô tỳ đỡ người về phòng.”

Tuyết bay giữa không trung, trên mặt đất cũng đã có lớp tuyết dày đặc.

Nhạc Chi đi rất chậm, toàn thân nàng không còn sức lực, áo trong cũng thấm ướt, gió lạnh thổi qua cũng khiến nàng rùng mình. Nàng dựa lên người Ly Diêu, trong đầu trống rỗng.

Hoắc Độ dựa bên cửa sổ trên gác mái, nhìn xuống thấy như vậy trong mắt chàng cũng tối sầm.

Tiểu cô nương vẫn thấy sợ.

Cho dù có ra vẻ thản nhiên trước mặt chàng bao nhiêu thì trong lòng vẫn sợ hãi.

Khiến cho nàng sợ đến vậy không phải là ý đồ của chàng sao?

Nhưng sao chàng không thấy sung sướng như mong muốn vậy nhỉ.

“Điện hạ, cái xác này xử lí như thế nào đây?”

Hoắc Độ nghiêng đầu, chán ghét nhìn cái xác trên sân khấu, chàng vô cảm: “Chặt thành từng mảnh rồi vứt cho sói ăn đi.”

“Vâng!” Người hầu khom người nhận mệnh lệnh.

“Khoan đã.” Chàng đổi ý: “Đốt thành tro rồi rải đi.”

Tên tội nhân tội ác đầy trời này à?

Súc sinh này còn xứng đáng dược coi là người ư?

Hoắc Độ quay đầu nhìn bầu trời đầy trắng tuyết bên ngoài. Bóng dáng mảnh khảnh khuất sau hàng mai trong rừng, không thấy được nữa. Ánh mắt chàng tối sầm, trở nên vô cảm.

*

“Ly Diêu, chuẩn bị nước ấm đi, ta muốn tắm gội.”

Ly Diêu gật đầu, bước nhanh ra khỏi phòng gọi người châm nước.

Cả người hòa vào nước ấm, Nhạc Chi mới cảm thấy mình được sống lại, nàng nói với Ly Diêu bên cạnh: “Hôm nay ngươi cũng vất vả rồi, mau đi nghỉ một lát đi. Đến lúc dùng cơm trưa với cơm tối thì không cần kêu ta.”

Mặt Ly Diêu u sầu, muốn khuyên nhủ nhưng lại thôi, gật đầu đành rời đi.

Nhạc Chi nhắm hai mắt lại nín thở, ngụp đầu xuống nước, đến khi không nhịn nổi nữa thì mới ngoi lên… Nàng tắm lâu đến mức nước nguội lạnh mới đi ra ngoài.

Nằm trên giường mệt mỏi, Nhạc Chi quấn chặt mình trong chăn. Dù tắm bao lâu, nàng vẫn luôn cảm thấy trên người thoang thoảng mùi máu tươi…

Trải qua sự việc hôm nay khiến tâm trí nàng rối loạn không thôi, nhưng kế hoạch trong làng lại càng rõ ràng hơn.

Nàng phải suy nghĩ kỹ, kỹ lại.

Nghĩ đến đây, đầu óc nàng không khỏi trở nên hỗn loạn. Nửa tỉnh nửa mơ, nàng dường như nhìn thấy được phụ hoàng, mẫu hậu với hoàng huynh, bọn họ vẫn đang vui vẻ vây quanh nàng.

Chẳng lẽ nước Lê bị hủy diệt chỉ là một giấc mộng thôi sao?

Nàng bỗng mở to mắt ra, trông thấy bức rèm xa lạ, giơ tay khẽ chạm lên gương mặt, lạnh lẽo ướt át…

Ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, bầu trời đã tối đen. Ngoài cửa có tiếng gõ nhẹ —

“Chủ tử.”

Là tiếng của Ly Diêu.

Nhạc Chi lau khô nước mắt, “Vào đi.”

Ly Diêu vào phòng rồi cẩn thận đóng cửa lại. Vẻ mặt nàng nghiêm trọng đi đến cạnh giường, cúi người nói: “Tam hoàng tử muốn gặp người.”

Ngực Nhạc Chi nặng nề, Hoắc Hủ đúng là khó giải quyết.

“Trong phủ Thái tử có người của tam hoàng tử.” Ly Diêu nói nhỏ: “Chủ tử có thể đi ra ngoài bằng cửa sau phía đông, chỗ đó không có người canh gác.”

Nhạc Chi gật đầu, “Ta biết rồi, ngươi lui đi, tránh để người khác cảm thấy nghi ngờ.”

Ly Diêu đáp vâng rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.

Trên bàn có cây nến đỏ, lòng nến đang cháy sáng rực, phát ra những tiếng tanh tách nhỏ.

Nhạc Chi chăm chú nhìn ngọn nến một hồi rồi ra quyết định.

Nàng xuống giường thay quần áo đi ra khỏi phòng ngủ, nhưng bước chân không đến phía cửa sau phía đông. Nàng gọi đại một tỳ nữ nào đó hỏi Thái Tử điện hạ bây giờ đang ở đâu.

— Nàng muốn đi tìm Hoắc Độ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play