Thời tiết đang rét đậm, gió thổi lạnh buốt. Từ cửa sổ cho đến cửa ra vào của dịch trạm đều được đóng chặt nhưng gió vẫn có thể lùa vào từ khe cửa.
Nhạc Chi nằm trên giường giả vờ đang ngủ say, cho đến khi nha hoàn và bà mối gọi nàng dậy.
Rửa mặt rồi chải đầu theo trình tự, chẳng mấy chốc, trong gương đồng hiện ra một khuôn mặt xinh đẹp rạng ngời, trong đó thu hút ánh nhìn nhất chính là đôi mắt hồ ly quyến rũ đầy mê hoặc…
Bà mối luôn nở nụ cười trên môi, còn nha hoàn Ly Diêu bưng một chén súp lê cho nàng –
Thời tiết dạo này khô rét, cổ họng Nhạc Chi thường bị đau rát, nàng hay ho khan.
Nhưng hôm nay nàng tuyệt đối không thể ho được.
Nàng bưng chén súp lê lên uống, đôi mắt ngước nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh nắng ấm áp chiếu lên khoảng sân sáng lên. Tôi tớ trong dịch trạm có mặt đầy đủ, tiếng bước chân nhẹ nhàng cùng những lời thì thầm –
“Này, theo ngươi thì công chúa trong căn phòng kia có bị Thái Tử làm cho…”
“Nói bậy gì đấy hả! Dù gì lần này cũng là bệ hạ ban hôn cho, là Thái Tử Phi nên cũng không thể đến mức đó chứ?”
“Ai mà biết được? Với Thái Tử điện hạ thì ai mà đoán được sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
“Thế cũng đúng. Đâu có giống như Tam hoàng tử được, quân tử khiêm tốn, dịu dàng như ngọc..”
Tiếng bàn tán càng lúc càng nhỏ, trên mặt Nhạc Chi vẫn nở nụ cười nhưng trong ánh mắt thì xuất hiện vẻ ghét bỏ.
Quân tử khiêm tốn? Dịu dàng như ngọc?
Ồ.
Bỗng nhiên Ly Diêu bước đến phía nàng, nói nhỏ: “Cô nương, tam hoàng tử tới ạ.”
Nghe vậy khiến Nhạc Chi khẽ giật mình. Tuy đã qua một tháng nhưng cách gọi này vẫn khiến nàng cảm thấy xa lạ.
Mười sáu năm trước nàng đã quen với cách mọi người gọi mình là “Công chúa, tiểu công chúa”…
Nhưng nước Lê đã không còn tồn tại nữa.
Không, không nên nghĩ đến chuyện đó.
Nàng chợt mang suy nghĩ của mình trở lại.
Ly Diêu và bà mối lẳng lặng ra khỏi phòng, tiếng bước chân quen thuộc vang lên từ phía sau.
Đáng lẽ hôm nay hắn phải cùng Hoàng Đế và Hoàng Hậu nước Tề đi cầu phúc ở chùa Hộ Quốc mới đúng.
Nhưng Nhạc Chi biết chắc chắn rằng hắn sẽ tới đây.
Ráng kìm những giọt nước mắt vì chuyện cũ xuống, Nhạc Chi xoay người lại, nở một nụ cười quen thuộc.
Nam tử mặc áo choàng vải bông màu xanh đậm từ bên ngoài đi vào, cùng cơn gió lạnh lẽo. Không khí lạnh tràn vào mũi miệng nàng, cổ họng Nhạc Chi khô rát, nàng không khỏi nhíu mày, cúi đầu ho nhẹ hai tiếng.
Thấy thế, nam tử vội vàng đóng cửa lại, nhanh chóng bước tới chỗ nàng, “Không sao chứ, Chi Chi?”
Nhạc Chi ngẩng đầu, gương mặt anh tuấn xuất hiện gần trong gang tấc. Đường nét của gương mặt này không có gì quá đặc biệt để nhớ sâu, nhưng kết hợp lại thì đúng là khiến cho người ta không rời mắt được.
–Đó là gương mặt nàng đã nhìn suốt 12 năm.
“Không sao.” Nhạc Chi cười nhạt, gọi hắn: “A Hủ ca ca.”
Trên mặt Hoắc Hủ hiện lên vẻ kinh ngạc không thôi, tiếng gọi ca ca này đã lâu không được nghe nàng gọi. Hôm nay được nghe lại cứ ngỡ như đã trải qua mấy năm.
Trái tim hắn nặng nề, sau một lúc im lặng hắn mới hỏi theo bản năng: “Hận ta không?”
Khóe môi Nhạc Chi nhếch lên rồi cương cứng lại. Một lúc sau nàng cụp mắt, nhẹ nhàng trả lời: “Từng hận.”
Đôi lông mi dài che lấp đôi mắt nàng, cũng che khuất một tia sáng trong mắt.
Câu trả lời này rất khéo léo, không giả dối khi không nói không hận, cũng không quyết liệt khi nói là hận.
Từng hận, có nghĩa là đã từng, cũng đã qua rồi.
“Chi Chi…” Giọng nói ôn hòa cùng với sự run rẩy.
Nhạc Chi ngước mắt, lắc đầu mỉm cười nhìn hắn, “Nhưng một tháng nay ta đã suy nghĩ kĩ rồi. A Hủ ca ca, tuy ta vẫn hận chàng nhưng ta cũng có thể hiểu cho chàng.”
Một dòng nước ấm chảy qua trái tim hắn, cuối cùng trong mắt Hoắc Hủ cũng hiện lên sự vui vẻ.
Xem ra Chi Chi vẫn là Chi Chi dịu hiền của ngày xưa. Ngày nước Lê bị tàn phá, Chi Chi với đôi mắt đỏ tươi, mắng chửi hắn đến khàn cả giọng chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Nhưng thanh mai trúc mã 12 năm, khi xưa Hoàng đế nước Lê đã chọn hắn làm phu quân cho nàng trong lễ cập kê… Thế mà hôm nay, hắn lại phải trơ mắt nhìn nàng xuất giá.
Hỉ phục đỏ thẫm làm cho mắt Hoắc Hủ đau đớn, gương mặt đẹp khuynh quốc đó khiến lòng hắn chấn động. Hắn rất muốn ôm nàng vào lòng mình, muốn hòa tan xương cốt của nàng vào mình, giống như vô số lần hắn đã làm ở trong mơ…
Nhưng, hắn không thể.
Thoáng thấy tai phải của Nhạc Chi trống trơn, Hoắc Hủ chậm rãi đến gần bàn trang điểm, nhặt chiếc khuyên tai mã não đỏ Bắc Hải còn lại trên bàn đeo vào cho nàng. Sau đó hắn ngồi xổm xuống trước mặt nàng, ánh mắt ôn hòa, “Chi Chi, hãy giúp ta lật đổ Thái Tử. Sau này nàng sẽ là Hoàng Hậu duy nhất của ta.”
Trong ánh mắt trìu mến đó của hắn, Nhạc Chi có thể nhìn ra dã tâm quyết liệt. Mà nàng, nói đúng ra khuôn mặt tuyệt sắc được mọi người ca ngợi của nàng, chỉ là một quân cờ trong tay hắn dùng để thăm dò đường đi.
Nàng mỉm cười, dịu dàng đáp: “Được.”
Nói xong, nàng thấy trên mặt Hoắc Hủ có thái độ vui sướng, sau đó hắn đứng dậy dang hai tay ra, tựa như muốn ôm nàng…
Dạ dày cồn cào.
–Ghê tởm.
Cũng may đúng lúc này bên ngoài có người nhẹ nhàng gõ cửa, “Điện hạ, nếu ngài chưa đi thì Hoàng Thượng và Hoàng Hậu sẽ nghi ngờ dó ạ.”
Mặt Hoắc Hủ trầm xuống trong nháy mắt, hai tay miễn cưỡng buông xuống.
Hôm nay hắn lén chuồn ra khỏi chùa Hộ Quốc là để gặp nàng. Nãy giờ cũng đã khá lâu rồi.
“Vậy ta đi nhé.” Gương mặt hắn vẫn còn lo lắng, “Nhớ phải bảo vệ chính mình, Hoắc Độ… hắn chính là một con sói hung ác.”
Nhạc Chi chớp mắt ngơ ngác, rồi lại gật đầu.
*
Cầm chiếc quạt tròn, Nhạc Chi được bà mối và Ly Diêu dìu ra cửa.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu sáng rực rỡ, chiếu sáng trên chiếc quạt trước mặt. Nhạc Chi vô cảm nhìn lên đôi chim được thêu bằng chỉ vàng trên quạt. Có thể thấy tay nghề của người này rất giỏi, tình cảm bền chặt giữa đôi tình nhân được thể hiện rõ ràng trên chiếc quạt.
Bây giờ Nhạc Chi mới thoáng nhận ra –
Xuất giá.
Hôm nay là ngày vui, ngày nàng xuất giá.
Nhưng niềm vui ở đâu?
“Cô nương cẩn thận dưới chân.”
Tiếng nhắc nhở của Ly Diêu kéo nàng về thực tại, nhìn qua chiếc quạt, Nhạc Chi thấy chiếc kiệu có màu đỏ vàng, với cả hàng người dài mênh mông của hoàng cung để đón dâu.
Đế Hậu nước Tề chọn ngày đại hôn của Thái Tử để đi chùa Hộ Quốc cầu phúc, thể hiện rõ ràng rằng hai người muốn cho các quan văn võ trong triều, người dân nước Lê biết rằng vị Thái Tử này bị khinh thường ra sao…
Ở nước Tề hơn một tháng, Nhạc Chi không biết nhiều về vị Thái Tử này. Ngoại trừ lúc nghe thấy nô bộc nói chuyện có nhắc đến việc chân phải chàng bị tật, tính khí thì kỳ lạ, với cả lời dặn dò của Hoắc Hủ thì còn lại nàng không biết gì cả.
Nàng càng không dám hỏi thăm.
Là một công chúa bị mất nước, không thể vượt qua khuôn phép mà phải biết nghe lời.
Ngồi lên kiệu, hàng người chậm rãi đi trước.
Dịch trạm ở ngoại thành, đi một hồi lâu mới vào cửa thành. Bên hai sườn kiệu có rèm châu đẹp đẽ quý giá rũ xuống, Nhạc Chi ghé mắt nhìn, hai hàng bên có các bá tánh hóng chuyện –
Vẻ mặt của họ khác nhau, có chê cười, chế nhạo, thậm chí còn có vẻ thương hại…
Nhưng hoàn toàn không có ai vui mừng.
Khác hẳn một trời một vực so với một tháng trước khi Hoắc Hủ đắc thắng trở về.
Lúc ấy nàng nằm gục ở cuối xe ngựa, người đầy máu. Bên ngoài vang lên tiếng reo hò chúc mừng Tam hoàng tử chiến thắng và trở về triều đình, đau đến mức khiến mắt nàng đỏ hoe.
Màn xe đong đưa theo xe ngựa, nàng nhìn thoáng ra ngoài –
Các bá tánh không thể che giấu nổi vui sướng trên mặt, có cả sự kiêu ngạo tràn ra khóe mắt.
Đó là thái độ của nước thắng trận.
Thu hồi tầm mắt, sắc mặt Nhạc Chi càng thêm tái nhợt.
Cuối cùng, kiệu đi xuyên qua con phố lớn vào cung, rồi dừng ở trước lễ điện.
Ly Diêu đỡ cánh tay Nhạc Chi ra khỏi kiệu.
Lúc này một thị vệ với tướng mạo không tầm thường bước nhanh tới, đứng cách nàng một khoảng rồi dừng lại, cung kính hành lễ: “Thần là An Huyền, tham kiến Thái Tử Phi. Chân của Điện hạ không tiện nên cố ý phái thần đến đây để truyền lời cho người, nhưng Điện hạ sẽ không đến hành lễ đâu ạ.”
Nếu như tân lang không xuất hiện trong ngày cưới đó chính là nỗi nhục lớn nhất đối với mọi nữ tử.
Nghe thấy thế Ly Diêu ở bên cạnh nhíu mày lại.
Nhưng Nhạc Chi vẫn bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, không sao đâu.”
Phản ứng của nàng như vậy khi An Huyền sửng sốt, nhưng chỉ trong vài giây hắn lại bình tĩnh, gật đầu chào rồi rời đi.
Nỗi nhục? Có lẽ đối với những người khác thì là nỗi nhục.
Nhưng Nhạc Chi không thấy vậy, bởi vì nàng đã trải qua nỗi nhục lớn nhất rồi.
Thái Tử không đến cũng tốt, nếu không khi gặp chàng lỡ nàng hồi hộp làm ra chuyện gì sai trái thì lại không hay.
Nhạc Chi thở phào, từng bước một đi lên đài cao, cho đến chỗ cao nhất. Nàng xoay người nhìn xuống các quan văn võ phía dưới, nghe bọn họ vô cảm bái lễ, rồi nói những câu chúc mừng…
Một mình nàng làm lễ xong mà không cần Đế Hậu hay Thái Tử.
*
Trong hỉ phòng ở Đông Cung, ánh nến lay động, cả phòng tràn ngập hương thơm.
Ngồi trên giường cưới, Nhạc Chi cẩn thận lắng nghe tiếng động ầm ĩ phát ra từ tiệc cưới bên ngoài với đôi mắt trống rỗng.
Nàng cho Ly Diêu lui xuống.
Tuy rằng một tháng nay Ly Diêu chăm sóc nàng cẩn thận chu đáo, nhưng dù sao đó cũng là người của Hoắc Hủ phái tới thì nàng nào dám tin?
Tẩm điện to như vậy chi có một mình nàng, yên tĩnh lại quạnh quẽ.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc bên ngoài cũng phát ra tiếng động rất nhỏ. Nhạc Chi nhanh chóng cầm lấy quạt tròn bên cạnh lên để che mặt lại.
Cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa, trái tim nàng hồi hộp không thôi.
Bởi vì nàng biết Hoắc Độ đã đi vào.
Tay cầm quạt của nàng bất giác run rẩy.
“Cứ giơ thế không mỏi à?” Giọng nói trong trẻo vang lên, cùng với tiếng cười khẽ.
Nếu chàng nói như thế thì Nhạc Chi chậm rãi buông quạt xuống. Nhưng buông xuống rồi thì đôi mắt lại không dám nhìn thẳng vào chàng, chỉ hơi hơi ngước nhìn –
Chàng đang đứng ư?
Nhạc Chi đơ người, nàng nghĩ chân chàng bị tật rất nặng, chàng vốn phải ngồi xe lăn chứ…
Nhưng tay phải chàng chống một cây gậy ngọc trắng rất đẹp, chàng đứng hơi nghiêng người, mà mu bàn tay cầm gậy được tôn lên đến mức trắng tinh không tì vết nhờ bộ hỉ phục đỏ thẫm, không hề kém cạnh so với màu trắng của cây gậy ngọc…
“Lại đây ngồi.”
Ngực Nhạc Chi khẽ run lên, nàng chậm rãi đứng dậy đi đến trước bàn hỉ ngồi xuống, từ đầu đến cuối nàng không dám giương mắt nhìn chàng.
–Cho đến khi bàn tay thon dài đưa một chén chè đậu đỏ tới trước mặt nàng.
Sau khi nàng giật mình thì mới đưa tay nhận lấy. Mở miệng nói cảm ơn đồng thời ngước mắt lên, cuối cùng cũng thấy rõ chàng.
Nhạc Chi vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý, dựa theo Tề Đế và Hoắc Hủ thì nàng đoán Hoắc Độ chắn chắn sẽ không khó nhìn Nhưng không ngờ chàng lại như tiên trong những bức vẽ vậy.
Không giống người thường.
Sống mũi thẳng, đôi môi mỏng hơi mím, ấn tượng nhất chính là đôi mắt hoa đào như say mà không say…
Đêm tân hôn nhưng trên người chàng không tỏa ra mùi rượu, chỉ có một mùi hương man mát the lạnh, là một mùi hương mà Nhạc Chi chưa từng ngửi qua bao giờ.
Có lẽ là do nàng chăm chú nhìn quá nên Nhạc Chi phát hiện Hoắc Độ cũng đang nhìn nàng, khóe miệng còn hơi cong.
Nàng nhanh chóng cúi đầu, cầm lấy muỗng bạc múc chè đậu đỏ. Nhưng đôi mắt nàng vẫn hơi ngước lên nhìn, âm thầm đánh giá…
Phong thái ăn uống của Hoắc Độ rất thanh thoát, động tác thong thả ung dung.
Chàng nhanh chóng buông cái muỗng bạc xuống.
Trong lòng Nhạc Chi căng thẳng, chưa ăn bao nhiêu nhưng nàng cũng buông cái muỗng xuống.
Tiếp theo phải làm gì đây?
Giao bôi? Đắp chung mền?
Nhưng hình như Hoắc Độ không có ý này. Chàng chỉ chống gậy đi vào phòng tắm…
Không bao lâu sau, chàng thay một cái áo ngủ màu đỏ đi ra, không nhìn nàng một cái mà đi lên giường ngay.
Nhạc Chi ngạc nhiên, nàng cũng đành vào phòng tắm, thay bộ hỉ phục dày nặng ra rồi rửa mặt chải đầu qua một lần.
Trong lòng nàng thấy kì lạ: Đông Cung to như vậy mà bên cạnh Thái Tử điện hạ không có tỳ nữ hay thái giám hầu hạ ư? Hay là chàng không thích có người hầu hạ?
Đến khi nàng đi ra thì thấy Hoắc Độ nằm dựa người trên giường, trên tay còn cầm một quyển sách, nghiêm túc lật xem.
Đêm động phòng hoa chúc mà… chàng đọc sách ư?
Nhạc Chi khó hiểu.
Nàng nhớ lại những gì đã học được trong ba ngày qua trong đầu. Trong cung đã cử một ma ma đến để dạy nàng lễ nghi cho đại hôn của Thiu Tử, trừ những lễ nghi hoàng thất Đại Tề ra thì ma ma còn dạy cho nàng kĩ lưỡng những điều cần phải chú ý trong đêm động phòng –
Ví dụ như là cách để lấy lòng phu quân, làm sao để đùa nghịch với phu quân…
Nghĩ đến đây, mắt nàng hơi mỏi, mặt cũng nóng lên.
Nhưng nàng không thể lùi bước.
Bây giờ tôn nghiêm đối với nàng mà nói là quá xa xỉ.
Nàng chậm rãi đến gần chàng, cố gắng nở ra một nụ cười
Thật lâu sau hình như Hoắc Độ mới nhớ tới sự hiện diện của nàng, chàng nhìn lại rồi đưa tay chỉ chỉ một nơi xa –
Nhạc Chi nhìn theo, đó là phía Noãn Các mà…
Chàng muốn nàng đi qua đó ngủ ư?
Nhạc Chi thở phào nhẹ nhòm, nàng gật đầu rồi xoay người đi đến đó.
Mà lúc nàng xoay người thì người phía sau mím môi, trên mặt hiện lên một nụ cười lạnh, ngón tay mơ hồ kẹp một cây kim bạc rất mỏng, chàng nhìn chằm chằm vào bước chân của Nhạc Chi, thầm đếm: “Một bước, hai bước…”
Khi đang định đếm đến bước thứ ba, ngón tay chàng siết chặt lại…
Nhưng Nhạc Chi lại dừng. Nàng chỉ đi hai bước rồi xoay người đi về.
Lại đứng trước mặt Hoắc Độ lần nữa, nhìn gương mặt lạnh lùng của chàng, Nhạc Chi cười nhạt, đôi mắt hồ ly như có ý muốn nói.
Hoắc Độ cười khẽ, “Muốn ngủ với ta à?”
Nhạc Chi hơi ngây người ra. Giọng điệu chàng tùy ý thậm chí còn không xưng “Cô”.
Nàng ngoan ngoãn gật đầu, lí nhí đáp đúng.
Sau đó, Hoắc Độ chìa lòng bàn tay ra với nàng, bàn tay trắng tinh.
Nhạc Chi hít sâu một hơi, cúi mắt, khẽ run đáp lại lòng bàn tay chàng, tay nàng đang đổ mồ hôi va chạm với bàn tay lạnh ngắt…
“Nhưng mà, sẽ đau đấy.”
Giọng nói mát lạnh lọt vào tai, những lời dạy của ma ma và hình vẽ sống động trong tranh ảnh đều hiện lên trong đầu nàng…
Sau đó, hai tay nắm chặt.
Trong lòng Nhạc Chi nhất thời run lên vì sợ hãi, sắc mặt trắng bệch như vầng trăng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT