“Không thiệt.” Hoắc Độ trả lời dứt khoát, “Ngươi xinh hơn Thẩm Thanh Nhan nhiều.”
Nhạc Chi cười nhẹ, đáp: “Điện hạ cũng đẹp trai.”
Hoắc Độ dừng bước, Nhạc Chi cũng dừng theo chàng, nhìn chàng khó hiểu.
Ánh trăng sáng vằng vặc, chiếu rõ trên gương mặt hai người trắng tinh như ngọc.
Hoắc Độ nhích lại gần Nhạc Chi, nương vào lực của nàng, chàng giơ cây gậy lên gõ nhẹ vào chân phải, cười lạnh: “Đẹp trai thì sao, cũng chỉ là một người què mà thôi.”
Nhạc Chi mỉm cười đỡ lấy chàng, để chàng tùy ý dựa vào người mình, “Thì cũng chỉ đi chậm hơn người khác một chút thôi mà.”
Ánh mắt nàng chân thành mà dịu dàng.
Đột nhiên trong lòng Hoắc Độ có cảm giác khó chịu.
Chàng không nói, chỉ nhẹ nhàng đẩy nàng ra, cách ra một khoảng rồi mới chống gậy đi về phía trước.
*
Sau khi đến Đông Cung, Hoắc Độ lập tức đi đến thư phòng ở đó một lúc lâu. Cho đến khuya chàng mới về tẩm điện.
Người trên giường đã chợp mắt, Hoắc Độ ngồi ở bên cạnh giường lẳng lặng nhìn nàng. Chỉ thấy hàng mi nàng đang run run, chắc chắn là chưa ngủ.
Hoắc Độ không vạch trần nàng –
Nếu thích diễn đến vậy thì ngày mai chàng sẽ mời nàng xem trò hay. Để coi nàng có diễn nữa không.
Trong lòng chàng tự suy đoán phản ứng của nàng lúc đó sẽ như thế thế nào, khóe miệng tự giác cong lên.
Sáng sớm hôm sau.
Khi Nhạc Chi tỉnh dậy thì Hoắc Độ không có ở trên giường. Nàng nhanh chóng ngồi dậy, hôm nay là mùng một, cần phải đến thỉnh an Hoàng Hậu. Không có thời gian nghĩ ngợi Hoắc Độ đang ở đâu, nàng nhanh chóng trang điểm rồi tới Vĩnh Ninh Cung.
“Tham kiến mẫu hậu.”
“Miễn lễ, ngồi đi.”
Sau khi ngồi xuống, Hoàng Hậu cười ôn hòa, bắt đầu để Nhạc Chi giới thiệu thỉnh an mọi người.
Những người có mặt đều là các phi tần, còn có cả Thẩm Thanh Nhan tối qua gặp ở cung yến, lúc này nàng ấy đang thân mật ngồi bên cạnh Hoàng Hậu. Bên phía khác cạnh Hoàng Hậu là một cô nương trẻ tuổi, nhìn nàng với ánh mắt không quá thiện cảm.
“Đây là chất nữ của nhà mẹ đẻ bổn cung, Lâm Ngọc Hiền.” Hoàng Hậu cười nói: “Còn không mau chào hoàng tẩu.”
Lâm Ngọc Hiền không dịu dàng giống Thẩm Thanh Nhan, gương mặt nàng ta toát ra vẻ mạnh mẽ giống Hoàng Hậu. Nàng mím môi đứng dậy, miễn cưỡng hành lễ Nhạc Chi, “Tham kiến Hoàng tẩu.”
Nhạc Chi cười nhạt: “Không cần đa lễ.”
Trong Vĩnh Ninh cung bây giờ đang hòa thuận vui vẻ. Nhạc Chi cùng mọi người nói chuyện về việc trong nhà rồi dùng trà nóng với bánh ngọt. Cuối cùng Hoàng Hậu cũng đã mệt nên mọi người biết điều mà cáo lui.
Ly Diêu đỡ Nhạc Chi đi ra Vĩnh Ninh cung, mới đi được vài bước thì có tiếng truyền đến từ sau lưng rất rõ ràng –
“Hoàng tẩu xin hãy dừng bước.”
Nhạc Chi quay người lại, thấy Lâm Ngọc Hiền nhanh chóng chạy đến trước mặt nàng, nàng ta khom người hành lễ rồi mới nói: “Hoàng tẩu mới tới Đại Tề nên chắc chắn có vài chuyện chưa biết.”
“Ta nghe đây.”
“Vậy ta nói thẳng nhé.” Lâm Ngọc Hiền cắn môi, trên mặt ửng đỏ: “Nếu không phải dượng khăng khăng ban hôn thì người cưới Thái Tử ca ca bây giờ là ta mới đúng!”
Nhạc Chi hơi giật mình, sau đó trên mặt nàng hiện ra ý cười nhàn nhạt –
Thì ra là vậy.
Bảo sao cô nương khó chịu với nàng.
“Tuy rằng bây giờ ngươi là Thái Tử Phi nhưng Thái Tử ca ca sẽ không thích ngươi đâu! Sớm muộn gì chàng ấy cũng cưới ta.”
Nhìn khuôn mặt nhỏ đang tức giận của Lâm Ngọc Hiền, Nhạc Chi gật đầu: “Ừ, ta biết rồi.”
Trông theo bóng dáng thản nhiên bước đi của Nhạc Chi, Lâm Ngọc Hiền há hốc mồm: Nàng ta không tức giận hay lo lắng sao? Thế này chẳng phải có nghĩa là nàng ta không có tình cảm với Thái Tử ca ca đúng không?
Được thế này thì tốt quá!
Trở lại Đông Cung vẫn không thấy bóng dáng Hoắc Độ đâu, nhưng lại gặp được An Huyền với sắc mặt tái nhợt, xanh xao ốm yếu.
“Tham kiến Thái Tử Phi.” An Huyền cúi người bẩm báo: “Điện hạ đã về phủ Thái Tử nên để thần ở đây chờ người về rồi đón người đến đó.”
Nhạc Chi gật đầu.
An Huyền lại khom người cảm ơn nàng: “Đa tạ Thái Tử Phi đã ban thuốc.”
“Việc nhỏ thôi, An đại nhân không cần khách sáo.”
Phủ Thái Tử cách hoàng cung không xa, cưỡi xe ngựa được một lúc là tới.
“Thái Tử Phi, điện hạ mời người cùng thưởng thức trò hay.”
Chân Nhạc Chi mới đặt vào cửa, nghe vậy nàng hơi sửng sốt rồi mới nói: “Vậy xin An đại nhân dẫn đường.”
An Huyền nhìn Ly Diêu bên cạnh nàng, không nói gì. Nhạc Chi biết ý hắn nên cho Ly Diêu lui xuống dọn dẹp phòng ngủ.
Đi theo An Huyền đi về phía đông viện, Nhạc Chi cũng không có tâm tư đi xem xét kỹ khung cảnh trong phủ, nàng chỉ nghĩ Hoắc Độ muốn nàng nhìn thấy thứ gì đây.
Bất tri bất giác, An Huyền dừng lại trước một căn gác xếp.
“Thần chỉ đưa người đến đây thôi. Điện hạ ra lệnh để Thái Tử Phi đi vào một mình.”
Nhạc Chi gật đầu, âm thầm hít một hơi rồi bước lên gác mái. Vừa vào phòng, một mùi hương quen thuộc xông vào mũi nàng, tuy khá nhạt nhưng trong nháy mắt nó làm cho đầu óc Nhạc Chi tê dại –
Là… mùi máu tươi.
Bên trong phòng tối tăm, Nhạc Chi cố gắng không nôn ói ra, khẽ gọi: “Điện hạ?”
“Lên đây.”
Tiếng Hoắc Độ phát ra từ tầng hai, Nhạc Chi bước lên bậc thang với cánh tay buông thõng bên người đang run rẩy, mùi máu tươi càng ngày càng nồng…
Trên gác mái được lát bằng gỗ đỏ, cầu thang cũng thế. Hoắc Độ nghe thấy tiếng bước chân bước trên bậc thang ngày càng gần, ý cười của chàng càng lúc càng sâu hơn.
Cho đến khi một bóng dáng đỏ nhạt lọt vào mắt chàng.
Thì ra hôm nay nàng mặc váy đỏ.
Đúng lúc quá.
Hoắc Độ dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên bàn gỗ đỏ, thờ ơ nói: “Lại đây ngồi.”
Nhạc Chi ngồi lên chiếc ghế bên cạnh bàn đỏ xong nhìn về phía trước –
Đó lạ một sân khấu nhỏ được dựng lên không khác gì các sân khấu bình thường.
Trên đó còn có cây cọc gỗ đỏ.
Nàng không thấy khó hiểu vì sao Hoắc Độ lại mời nàng tới xem kịch, trái lại nàng thấy sởn tóc gáy.
Gác mái này, sân khấu này có vẻ hơi kinh dị…
“Thích đồ ngọt không?”
Nhạc Chi nghiêng đầu thấy Hoắc Độ đang châm trà nóng cho nàng, vẫn là mùi hương mát lạnh quen thuộc, nàng thất thần đáp có.
Hoắc Độ cười cười, đưa tay lấy cái chung nhỏ bên cạnh, mở nắp ra, mùi ngọt bay ra –
Là nước đường.
Chàng khẽ cau mày, đúng là chàng không thích nổi mùi hương ngọt đậm này. Nhưng chàng vẫn kiên nhẫn đổ chút nước đường vào trà, dùng muỗng bạc khuấy lên rồi mới đẩy vào tay Nhạc Chi.
“Đại hôn vội quá nên hình như ta chưa chuẩn bị lễ vật cho ngươi thì phải.” Giọng điệu Hoắc Độ bình thản, “Nghĩ đi nghĩ lại thì quyết định mời ngươi xem một vở kịch đi, đây là trò tiêu khiển mà ta thích nhất, Thái tử Phi đồng ý không?”
Chàng hỏi nhưng có vẻ như không có nàng từ chối.
Nhạc Chi nào dám nói không, nàng gật đầu nói có.
Nói xong, một nam tử người đầy máu, tóc tai bù xù bị kéo lên sân khấu, trói lên cọc gỗ đỏ. Sau đó người hầu trình một cái cung tên tinh tế lên.
Hoắc Độ nhìn người bên cạnh đang giật mình, chậm rãi nói: “Ngươi trước hay ta trước?”
Nhạc Chi kinh ngạc ngước mắt lên, không tiếp lời.
Cái… cái gì trước?
“Xin lỗi, quên mất là ngươi không biết.”
Dừng một chút chàng lại nói một cách mê hoặc: “Vậy lại đây.”
Nếu chàng đã nói vậy thì Nhạc Chi đành phải làm theo.
“Ngồi xuống.”
Nhạc Chi đứng trước mặt Hoắc Độ với hai mắt trợn to. Bên cạnh chàng không có cái ghế nào, chẳng lẽ muốn nàng ngồi lên chàng…
Thấy nàng đang ngây ra, Hoắc Độ cười nhạt: “Chân ta bị tật, ngồi lên cũng chả sao đâu.”
Nói xong chàng không vội mà vẫn ung dung quan sát sắc mặt Nhạc Chi, có vẻ trêu nàng rất vui. Nhạc Chi đành căng da đầu ra nhẹ ngồi lên chân chàng, không dám dựa hoàn toàn.
Thế là Hoắc Độ ôm vòng eo thon của nàng, chàng dùng sức để nàng dựa vào gần hơn.
Kinh ngạc, hoảng sợ, lúng túng… trong khoảng thời gian ngắn mà trên mặt Nhạc Chi biểu hiện vô số cảm xúc, không có cái nào là Hoắc Độ bỏ qua. Thậm chí bàn tay đáp trên eo nàng cũng có thể cảm nhận được rõ ràng cả người nàng đang run run.
Chà, chàng còn tưởng nàng vững vàng hơn cơ.
Chỉ thế thôi?
Còn chưa bắt đầu đâu! Thế mà đã run như vậy rồi?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT