Nguyệt Hạ Kinh Hồng

Chương 5: Hoàn chính văn


4 tuần


11

Đêm ấy, kỵ binh Tây Lương như cuồng phong càn quét, nơi nào đi qua đều là x*c ch*t ngổn ngang.

Phòng thủ của Đại Chiêu tan tác, binh lính Đại Chiêu như rồng không đầu, dù có cố gắng chống trả quyết liệt cũng không thể xoay chuyển được tình thế.

Tiếng vó ngựa rầm rập, giẫm nát non sông Đại Chiêu tiến thẳng đến doanh trại.

Công chúa bị bắt khi đang ở trên giường trong trạng thái quần áo không chỉnh tề.

Phía trong giường, Nguyên Hoài cũng đang nằm trong bộ dạng tương tự.

Tướng lĩnh Tây Lương là Văn Trác cười to: "Nước mất nhà tan, tướng sĩ đổ m.áu, mà tướng quân lại cùng công chúa lăn lộn trên giường, Đại Chiêu hôm nay bị diệt quả là không oan uổng đâu!"

Công chúa Hoa Dương phô bày đôi chân trần, quỳ rạp trên mặt đất, ôm lấy đùi Văn Trác, lắc lắc van xin: "Mong tướng quân thương xót, chỉ cần tha mạng cho thiếp ngài muốn thiếp làm gì cũng được cả."

"Ngươi đúng là một cô công chúa tốt của Đại Chiêu nhỉ, ngay cả giường của kẻ thù diệt nước cũng vội vàng bò lên." Ta cười khẩy, từ ngoài cửa chậm rãi bước vào.

Hoa Dương nhìn thấy ta một thân áo đỏ, nghi hoặc xen lẫn sợ hãi: "Ngươi là Tam Nương? Không, ngươi... Ngươi là ai?"

Ta nhìn xuống công chúa giờ đây như một con c.hó nhà có tang, lấy từ trong người ra một bức tranh, giơ ra trước mặt ả.

Trên bức tranh, một cô nương mặc áo đỏ rực rỡ, nhảy múa dưới ánh trăng, uyển chuyển như chim chạn, lượn lờ như rồng bay.

Chính là bức tranh "Nguyệt hạ kinh hồng" đã làm rung động kinh thành, thậm chí khiến cả công chúa trong cung cũng phải kinh ngạc.

"Ngươi... Ngươi là Tần Linh Nguyệt?" Ánh mắt long lanh của Hoa Dương đỏ hoe.

"Là ta, Tần Linh Nguyệt, là thê tử của Dung Ôn, đệ nhất họa sư kinh thành, đã bị ngươi giam cầm ba năm, chịu nhục đến ch*t."

Nguyên Hoài nằm trên giường không thể cử động, mi mắt run rẩy nhìn ta một cách thê lương.

Hoa Dương bày ra vẻ mặt không thể tin nổi: "Làm sao ngươi có thể, còn sống… tại sao lại có thể đi cùng người Tây Lương?"

"Ta đã bán bánh ở biên cương ba năm, những người qua lại biên cương tin tức lưu thông, ta đã quen thuộc từ lâu. Ta quen Văn Trác hai năm, âm mưu hai năm, chỉ chờ ngày hôm nay để lấy đầu c.hó của Hoa Dương ngươi tế cho vong phu ch*t thảm của ta!"

Văn Trác ngửa mặt lên trời cười nói: “Nếu không phải Tam Nương đưa bản đồ phòng ngự cho ta, đêm nay ta cũng sẽ không thắng thuận lợi như vậy.”

Hắn quay lại vỗ vai ta: “Hai năm nay đã vất vả cho Tam Nương rồi, ngoài mạng sống của ả công chúa này ra, nếu cô còn muốn cái gì khác thì có thể yêu cầu.”

"Ta không muốn bất cứ thứ gì ngoài ả ta cả."

Ta rút con dao mổ heo ra và chĩa vào mặt Hoa Dương.

“Ba năm này, mỗi lần gi*t heo ta đều nghĩ đến ngươi, ta nghĩ có một ngày, ta sẽ đem ngươi đặt lên thớt như một con heo, dùng con dao sắc bén nhất lột da rút ​​xương ngươi."

"Công chúa vốn dĩ là người kim tôn ngọc quý, xương cốt chắc hẳn sáng bóng, làm thành chuông gió treo dưới mái hiên, vào ngày hè theo gió mà ngân vang, chắc chắn sẽ làm dịu đi cái nóng."

Sắc mặt Hoa Dương tái nhợt, ả nôn mửa khắp sàn nhà.

Ả sợ đến mức mất tự chủ, ngồi bệt xuống nền đất hôi hám mà run rẩy.

Văn Trác chán ghét nói: "Loại công chúa này ta không hiếm lạ gì, mang ả ta xuống, để cho binh lính chơi đùa cho đỡ mệt đi!"

Hoa Dương bị kéo xuống, kêu gào thảm thiết như heo bị gi*t thịt.

Văn Trác nhìn Nguyên Hoài nằm trên giường nói: "Trói hắn lại mang đi. Công chúa này xuống tay tàn nhẫn thật, ba ngày mới hết tác dụng, nói hạ liền hạ, cũng không sợ lấy đi sinh mạng người ta."

Nguyên Hoài mặc dù bị trói nhưng vẫn không phát ra một lời, chỉ nhìn ta với đôi mắt đẫm lệ.

Ta vung dao chặt xương về phía hắn: “Đừng tưởng tỏ ra đáng thương trước mặt ta thì ta sẽ không lóc xương của ngươi. Đại Chiêu các ngươi từ trên xuống dưới đều đáng ch*t!”

Khi hắn bị khiêng đi, ta vẫn là không đành lòng mà bước tới buộc lại vạt áo cho hắn.

Ánh mắt Văn Trác chớp chớp: “Tam Nương lúc này vẫn mềm lòng rồi.”

Ta cụp mắt nói: “Ta chỉ nghĩ đến người chồng quá cố của mình, ta không đành lòng nhìn nam nhân đó ch*t một cách ô nhục mà thôi.”

Văn Trác nhẹ nhàng thở dài: "Ta cũng rất ngưỡng mộ tranh của Dung Ôn họa sư, chẳng qua là đáng tiếc mà. Đi thôi!"

12

Thiết kỵ Tây Lương bắt được công chúa, lại còn giam giữ tướng quân, bọn chúng hân hoan như gió xuân mà tiến quân, theo bản đồ phòng thủ do ta cung cấp dẫn dắt bọn chúng thẳng tiến về hướng Đông, mưu đồ đoạt lấy trung tâm Đại Chiêu.

Bản đồ phòng thủ của ta đưa so với thông tin do mật thám Tây Lương thu thập được hoàn toàn không có sai sót. Tuy nhiên, ta đã động tay chân tinh chỉnh một chi tiết rất nhỏ.

Sai một li, đi một dặm.

Đại quân Tây Lương bị dẫn dụ vào cứ điểm kiên cố nhất của Nguyên Hoài.

Lượng thuốc ta cho Nguyên Hoài chỉ đủ để mê man hắn trong một canh giờ mà thôi.

Nửa đêm về sáng, thiết kỵ Tây Lương sau một ngày dài mệt mỏi đã chìm vào giấc ngủ say.

Lợi dụng lúc ta giúp hắn chỉnh sửa quần áo, Nguyên Hoài đã dùng dao lóc xương giấu sẵn trong tay cắt đứt dây thừng, hội quân cùng quân lính Đại Chiêu, dẫn binh bao vây doanh trại địch, tạo thế "bắt rùa vào hũ (*)".

(*): 个瓮中捉鳖 Bắt rùa trong hũ có nghĩa là bắt rùa từ một chiếc lọ lớn. Điều đó có nghĩa là đối tượng bạn muốn chụp đã được kiểm soát. Mô tả việc ở trong tầm tay bạn, dễ dàng và tự tin.

Tây Lương vốn tưởng rằng lần này chiến thắng đã nằm trong tầm tay nên đã tung ra toàn bộ lực lượng tinh nhuệ. Giờ đây, trước đòn phản công bất ngờ của Nguyên Hoài, chúng hoàn toàn không còn khả năng chống trả.

Để chủ động dụ kẻ thù vào bẫy, chúng ta đã vạch trần điểm yếu của chính mình để dẫn quân địch tiến vào, một trận đánh này vĩnh viễn sẽ ngăn lại tai họa về sau.

Như người ta thường nói, "Có vung dao mới đốn được cây".

Trên tường thành, Văn Trác kề đao vào cổ ta, ánh mắt hung tợn như muốn nứt ra: "Tần Linh Nguyệt, ngươi là kẻ xảo trá!"

Ta nở nụ cười đáp lại: "Ở Đại Chiêu chúng ta, chiến tranh không bao giờ thiếu những trò lừa bịp."

Văn Trác vẫn không thể tin tưởng: "Từ điệu múa kinh hồng dưới ánh trăng, ai cũng biết Tần Linh Nguyệt ngươi ngang ngược và cô độc. Ngươi và công chúa Đại Chiêu có mối thù m.áu không đội trời chung, tại sao lại giúp đỡ Đại Chiêu?"

Ta nhìn xuống dưới thành, tướng sĩ Đại Chiêu oai hùng hiên ngang, y như sáu năm trước nơi thung lũng ngập tràn nhiệt huyết dưới chân ta.

"Văn Trác, ngươi chỉ biết ta múa một điệu tùy hứng, nhưng không biết rằng điệu múa ấy là để khích lệ nam nhi Đại Chiêu, bảo vệ một vùng giang sơn này."

Giang sơn tươi đẹp ấy khiến Dung lang say mê đến mức muốn vẽ vào tranh, muốn cất giữ trong tim.

Văn Trác nghiến răng nghiến lợi: "Nếu đã như vậy, chúng ta cùng ch*t đi! Dưới âm tào địa phủ cũng có người bầu bạn!"

Lưỡi đao lạnh lẽo rạch qua da ta.

Ta nhìn xuống dưới thành, thấy Nguyên Hoài mặc áo giáp, tóc buộc cao quấn dây đỏ đang cưỡi ngựa. Dải lụa đỏ trên đầu hắn tung bay trong gió.

Sáu năm trước trên thung lũng, khi ấy ta mười chín tuổi, đang say sưa trong điệu múa, chợt thoáng thấy giữa đám lính dưới chân núi có một dải lụa đỏ phấp phới theo gió, lượn lờ khẽ khàng khơi gợi tâm hồn ta.

Do ngược sáng nên ta không nhìn rõ mặt người đó.

Khi điệu múa kết thúc, ta muốn nhìn kỹ hơn nhưng gió cũng đã ngừng thổi.

Dải lụa đỏ ấy cũng biến mất không còn dấu vết.

Giữa những mịt mù tìm kiếm, ta lại nhìn thấy Dung lang. Ánh mắt chàng sâu thẳm như chứa đựng cả non xanh nước biếc, đang nhìn ta đắm đuối.

Nếu lúc ấy gió không ngừng, nếu ta nhìn thấy vị tướng quân đeo dải lụa đỏ trước, có lẽ sẽ không có kết cục này.

Nhưng trớ trêu thay, gió ngày hôm ấy bỗng dưng ngừng thổi.

Lần cuối cùng ta nhìn Nguyên Hoài, vị tướng oai hùng trong bộ chiến y rực rỡ, ánh mắt hắn kiên định giương cung lên.

Mũi tên xé gió lao đến, ta nhắm mắt lại.

Một cảm giác ấm áp dần lan tỏa trên đầu.

Ba năm trời ta mổ heo, đến hôm nay mới thấu hiểu được cảm giác "gan phèo tan nát".

Nhưng may mắn thay, người tan nát không phải ta, mà là Văn Trác.

Nguyên tiểu tướng quân thật xứng danh về cung lực.

13

Ba ngày sau, Nguyên Hoài dìu ta đi dạo trên phố dài.

Ta nói rằng mình bị thương ở cổ chứ không phải chân tay, vẫn có thể tự đi được.

Nhưng Nguyên Hoài không nghe, cứ nhất quyết dìu ta đi.

Đến cổng thành, ta nhìn thấy thi thể Văn Trác bị mũi tên to lớn ghim vào tường, với lực đạo mạnh như thế thì người thường đương nhiên không thể làm được.

Bên cạnh Văn Trác là thi thể Hoa Dương cũng bị ghim vào tường bằng một mũi tên khác.

Ta lặng người hồi lâu.

"Trước đây, ta hận ả đến tột cùng, hận ả đã cướp đi minh châu của ta rồi biến nó thành viên bi, ngắm nghía chán chê lại dễ dàng bóp nát. Ta hận ả đến mức thà đánh đổi cả cuộc đời cũng phải khiến ả phải ch*t. Nay nhìn thấy ả đã ch*t, ta lại thấy thật vô vị. Minh châu của ta, cuối cùng cũng vỡ nát, không thể nào trở lại được nữa."

Nguyên Hoài cũng nhìn ta hồi lâu: “Có lẽ ta may mắn hơn, sáu năm sau, viên ngọc bị thất lạc của ta vẫn tìm lại được, cho nên lần này ta sẽ không bao giờ buông tay để nàng ấy tuột khỏi tầm tay ta nữa.”

Ta có chút xấu hổ bèn đổi chủ đề: “Mũi tên của Văn Trác kia là do chàng bắn, còn ai bắn mũi tên của Hoa Dương?”

Nguyên Hoài tránh ánh mắt của ta: “Ta không biết, ta cũng không để ý, có lẽ là trong lúc hỗn loạn có người vô tình bắn trúng ả ta đấy.”

Ta thở dài: "Chẳng để ý mà bắn trúng tâm được như vậy ha, quả thật trong quân của chàng nhân tài ẩn náu, tàng long họa hổ đây mà. Ba ngày rồi, sao vẫn chưa hạ thi thể xuống thế?"

Nguyên Hoài nói: “Dân chúng không chịu nhượng bộ. Công chúa vốn đã d*m đãng lại còn ngông cuồng, lần này lại còn hành động táo bạo, dám bắt cóc tướng quân, khiến họ gần như nước mất nhà tan. Bây giờ dân chúng phẫn nộ, bọn ta chỉ có thể treo ở chỗ này, cho bọn họ nhổ nước bọt để giải tỏa cơn tức thôi."

Ta lắc đầu: “Thật quá tàn nhẫn mà.”

Nguyên Hoài tức giận cười nói: “Người gi*t heo ba năm như nàng mà cũng dám nói người khác tàn ác sao?”

Ta: "Kẻ hung tàn nhất cũng biết sợ vậy, ví dụ như chàng kìa, đủ hung tàn rồi đấy! Đêm hôm đó khi ta hạ thuốc và chàng bị Văn Trác bắt, sao chàng lại sợ hãi đến mức im lặng từ đầu đến cuối vậy?"

Nguyên Hoài: “Hả, ta có thể lên tiếng sao?”

Ta: "Tất nhiên là có thể rồi! Chàng bị trúng thuốc tê liệt tứ chi chứ đâu phải tê liệt cả cổ họng đâu chứ. Chẳng lẽ chàng không nhận ra rằng mình vẫn có thể nói chuyện sao?"

Nguyên Hoài: "Ta có phát hiện ra, nhưng ta cho rằng là thuốc nàng cho ta uống quá nhẹ nên mới có thể nói chuyện được. Nên là ta im lặng vì sợ lộ tẩy."

Ta: "…"

Nguyên Hoài: "Ai bảo nàng làm nhẹ như vậy, làm ta sợ mình diễn không tốt nữa đấy."

Ta: “Ta sợ nặng quá thì chàng sẽ bị công chúa nấu chín thật đấy.”

Nguyên Hoài: "..."

Hai chúng ta cùng đối diện nhau, lặng thinh không nói lời nào, rồi lại ngước nhìn bầu trời.

Trăng lại vừa lên cao.

Trăng vẫn là trăng của hôm nay, người vẫn là người của thuở xưa.

Thật may mắn thay, lại được gặp trăng sáng soi bóng cố nhân.

Hoàn


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play