Nguyệt Hạ Kinh Hồng

Chương 6:Ngoại Truyện


4 tuần


Ngoại Truyện.

Tên ta là Đậu Hủ.

Cha ta là đồ tể, còn mẹ ta là đầu bếp.

Mẹ ta nói khi lớn lên ta sẽ bán đậu hủ.

Hồi còn bé xíu, mới chừng ba tuổi, ta lục tung chiếc rương cũ của mẹ và tìm thấy một bức tranh đẹp mê hồn. Bức tranh ấy đẹp đến mức khiến chiếc cằm nho nhỏ của ta muốn rớt ra.

Từ lúc đó, ta say mê với việc vẽ tranh và cũng đưa ra một quyết định "phản nghịch" với tổ tiên:

Đậu Hủ ta khi lớn lên sẽ không bán đậu hủ mà sẽ trở thành họa sư!

Cha không thích ta nhìn bức tranh ấy, ông bảo mẹ sẽ lại thở dài nếu nhìn thấy nó.

Nhưng có một lần, khi ta đang lén lút ngắm tranh, ta vô tình làm vấy một chút nước trái cây lên tranh, cha vô cùng xót xa rồi cẩn thận lau đi lau lại.

Cha mẹ thường ngủ nướng.

Mỗi lần ngủ nướng mẹ sẽ lại kêu đau lưng.

Lúc đó cha sẽ vén áo của mẹ lên và xoa bóp cho mẹ, nhưng khi nhìn thấy vết bớt đỏ trên eo mẹ, mắt cha sẽ sáng lên rồi dỗ dành ta và bế ta ra sau nhà, rồi quay lại đóng cửa và xoa bóp eo cho mẹ.

Cha ta chắc chắn là có đôi tay rất khỏe mạnh rồi.

Lúc này, ta đang ở ngoài nhà và nghe thấy tiếng mẹ ta khóc lóc khi ông xoa bóp.

Người đồ tể này không thể nhẹ tay được chút nào sao.

Ta nghi ngờ bệnh đau lưng của mẹ ta là do ông xoa bóp mà ra.

Nhà ta có một ngôi mộ ở phía sau, bên cạnh ngôi mộ là nơi ta nuôi một đàn thỏ nhỏ.

Lúc ba tuổi, ta thường ốm yếu và hay nhìn thấy những thứ mà người lớn gọi là "bẩn thỉu".

Nhưng sinh vật "bẩn thỉu" bên cạnh ngôi mộ nhà ta lại rất sạch sẽ và xinh đẹp, không hề giống với những thứ "bẩn thỉu" khác chút nào cả.

Ông thường lang thang quanh mộ, còn giúp ta trông coi đàn thỏ nữa.

Lúc cha mẹ đưa ta đi chơi, ta quay lại thì thấy ông đang ngồi đó một mình trông nhà cho chúng ta.

Ông chưa bao giờ đi vào nhà chúng ta hết, như thể đó là lãnh thổ bị cấm đối với ông vậy.

Chỉ khi mẹ ta một mình đi hái rau sau nhà ông mới lặng lẽ đứng cạnh mẹ, nhìn mẹ thật lâu.

Khi cha đóng cửa lại và xoa eo mẹ, ta đang ngồi cạnh mộ, ông bên phải còn ta bên trái, mỗi người cầm một con thỏ trên tay và thở dài.

Ta thở dài vì thương mẹ. Ông cũng thở dài mà không biết tại sao.

Sau khi ta được ba tuổi, sức khỏe của ta dần dần được cải thiện và ta không còn nhìn thấy ông "bẩn thỉu" đó nữa.

Nhưng mỗi khi ta không có linh cảm vẽ tranh, chỉ cần ta ra ngồi trước mộ một lúc, cảm hứng lại tuôn trào như suối.

Ta nghĩ, người được chôn trong phần mộ kia hẳn là một họa thánh rồi.

Dù ta không thể gặp lại ông được nữa nhưng ta biết rằng ông vẫn luôn ở đó, canh giữ cho gia đình ta, dõi theo những chú thỏ bông của ta.

Có lẽ ông đang chờ đợi đến trăm năm sau sẽ dắt tay mẫu thân ta và đưa bà đi.

Nhưng phụ thân ta chắc chắn sẽ không đồng ý đâu.

Đến lúc đó, hai người họ, một là dã quỷ trăm năm, một là đồ tể hung tàn, nếu đánh nhau thì ắt sẽ náo nhiệt lắm đây.

Dù sao đi nữa, ta sẽ không đứng về phe ai đâu.

Bởi vì, ta yêu thương cả hai người họ mà.

Hết.

                                      .Love you.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play