Nguyệt Hạ Kinh Hồng

Chương 4


4 tuần


10

Nguyên Hoài thay y phục và đi tắm ở một con sông khác.

Ta bảo công chúa rút đoàn tùy tùng đi, nhưng từ sau bụi cây vẫn có tiếng sột soạt, rõ ràng là có ám vệ theo dõi.

Dưới ánh trăng sáng trong, thân hình màu đồng cổ của Nguyên Hoài cao lớn, rắn rỏi, như một vị chiến thần không thể xâm phạm.

Công chúa nhìn Nguyên Hoài với ánh mắt lấp lánh: "Tướng quân chinh chiến sa trường quả là khác biệt. Khác xa với lũ cầm bút vẽ tranh, chỉ có thể nhìn không thể dùng được."

Nghe những lời ấy, ta siết chặt nắm tay, móng tay đâm sâu vào da thịt.

Lúc này đây, tại nơi này, ta muốn lập tức gi*t ch*t công chúa, dù cho sau đó ám vệ của ả sẽ xuất hiện và nghiền nát ta thành tro bụi.

Cùng đồng quy vu tận với ả, rồi ta sẽ đi tìm Dung lang, như vậy cũng xem như thanh thản.

Nhưng rồi, câu nói này của ả khiến ta thay đổi ý định.

Dung lang của ta đã phải chịu nhục nhã suốt ba năm mà ch*t đi.

Chàng không tiếc tự làm tổn thương bản thân còn hơn đánh mất nhân phẩm cuối cùng.

Nhưng cho dù là chàng đã ch*t đi, chàng vẫn phải chịu sự phỉ báng của ả như thế sao.

Cái ch*t có gì là đáng sợ đâu.

Nhưng nếu gi*t ả ngay lúc này, ả vẫn sẽ là công chúa tôn quý, còn ta sẽ trở thành kẻ s*t nhân, mang tiếng xấu bị chửi rủa mắng nhiếc.

Thay vì vậy, ta muốn giữ ả sống sót, để xé nát khuôn mặt của ả, để ả nếm trải quả báo rồi ch*t đi trong sự nhục nhã.

Ta cố gắng kìm nén sự căm phẫn, nở một nụ cười lạnh lùng: "Trong thiên hạ này, ngoài công chúa ra, Tam Nương quả thực không nghĩ ra có ai xứng đôi với tướng quân hơn đâu ạ."

Công chúa thở dài: "Nhưng hắn lại không bằng lòng theo ta. Hắn cứng đầu như đá vậy, không dễ khuất phục như đám thư sinh kia."

Ta nói: "Không thể cướp đoạt bằng vũ lực, vậy sao không dùng trí? Người như Nguyên tiểu tướng quân phần lớn là ngoài lạnh trong nóng, khi mọi chuyện đã thành, tự khắc ngài ấy sẽ chấp nhận thôi."

Công chúa che miệng cười: "Mụ mổ heo này, quả nhiên nghĩ giống ta, ta cũng đã dự tính như vậy. Ngày mai ta sẽ sai người hạ thuốc cho hắn, phải dùng liều mạnh nhất, khiến hắn bất tỉnh ba ngày, khi đó ta sẽ đưa hắn lên giường, gạo nấu thành cơm."

Ta thử dò hỏi: "Nhưng mà Nguyên tiểu tướng là trụ cột biên cương. Trong quân cũng không thiếu gián điệp Tây Lương, một khi để kẻ địch phát hiện quân đội Đại Chiêu ở biên cương của chúng ta là rồng không đầu liền nhân cơ hội tấn công, vậy chúng ta phải làm gì đây?"

Công chúa lạnh mặt nói: “Đánh nhau gi*t chóc là việc của nam nhân, một công chúa như ta không cần phải quan tâm. Ta sinh ra là công chúa sang quý, ta xứng đáng được hưởng thụ mọi thứ trên đời này. Nếu ngươi may mắn được như ta trong kiếp này, nhất định cũng sẽ giống như ta thôi, đắm chìm trong dục lạc và tận hưởng niềm vui đúng lúc."

Ta thở dài một tiếng, cúi đầu nói: “Nếu vậy thì chuyện này giao cho Tam Nương làm đi. Tướng quân cẩn thận, đối xử với người khác khó tránh khỏi quá đa nghi, một thường dân không ai để mắt đến như ta sẽ dễ dàng ra tay hơn.”

"Ngươi thực sự có thể làm được à?"

"Hễ Tam Nương đã làm thì công chúa không cần lo lắng."

Ngày hôm đó ta không gi*t heo hay làm bánh.

Ta tắm rửa cẩn thận để rửa sạch m.áu heo.

Dùng tinh dầu hoa quế mà Nguyên Hoài mua về ngày hôm trước, ta cẩn thận chải chuốt mái tóc.

Trăng sáng, sao thưa, Nguyên Hoài ăn mặc như một công tử bình thường đến đúng như đã hẹn.

Nhìn thấy ta mặc áo đỏ ngồi dưới ánh trăng, Nguyên Hoài ngây ngẩn cả người, đôi mắt lúc sáng lúc tối.

Ta vẫy tay chào hắn và cười nhẹ: "Thế nào, tướng quân, có giống thần nữ dưới ánh trăng của ngài không?"

Nguyên Hoài lấy lại tinh thần, ngồi xuống bên cạnh ta, tự giễu nói: "Điệu múa sáu năm trước dưới ánh trăng ấy hả, đó là lần duy nhất ta nhìn thấy nàng. Hình dáng của nàng đã sớm mờ nhạt, chỉ nhớ bộ áo đỏ rực rỡ và nốt ruồi đỏ trên eo kia mà thôi."

Hắn quay sang nhìn ta, cười nhẹ: "Ngay cả khi bây giờ nàng ấy thực sự ngồi trước mặt ta, ta cũng không thể nào phân biệt được nữa."

Ta rót đầy rượu cho hắn: "Thứ chúng ta day dứt, trăn trở, không bỏ xuống được, thực ra chỉ là một mảnh chấp niệm trong lòng. Khi thực sự cận kề trước mắt, có lẽ chỉ còn lại sự mờ ảo mà thôi."

Nguyên Hoài nhìn ta một lúc, nâng ly uống cạn.

Ta nhìn những ngọn núi trùng điệp ở phía xa: "Tướng quân còn nhớ câu nhổ cỏ tận gốc không?"

Nguyên Hoài cau mày: “Nhớ kỹ.”

Ta ném vỡ ly rượu, lạnh lùng nói: "Chờ đến khi công chúa phá thân tướng quân xong, đó chính là lúc tướng quân kiến công lập nghiệp."

Ám vệ phía sau nhận được tín hiệu, phát ra tiếng cười giễu cợt rồi tiến lên khiêng Nguyên Hoài đi.

Tứ chi Nguyên Hoài cứng đờ, toàn thân không thể cử động, nhưng hắn cũng không hé môi nửa lời mà chỉ im lặng nhìn ta.

Cho đến khi bọn họ khuất bóng, trên núi chỉ còn một mình ta đứng dưới ánh trăng như một pho tượng đá lạnh lẽo vô hồn.

Ba năm rồi, mọi chuyện nên kết thúc rồi.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play