Nguyệt Hạ Kinh Hồng

Chương 3


4 tuần


6

Quầy bánh nhân thịt của ta chuyển vào quân doanh.

Mỗi ngày trước bình minh ta đều dậy mổ heo.

Trời vừa sáng, gà vừa gáy vang, xương heo mà Tam Nương lóc sáng lấp lánh.

Các tướng sĩ nói, Tam Nương giết heo còn đúng giờ hơn cả gà trống, từ đó mỗi ngày nghe tiếng heo kêu eng éc, bọn họ sẽ liền thức dậy mặc quần áo.

Khi ta mới đến, đồ đạc trong quân doanh dùng không quen tay.

Ngày đầu tiên, dây thừng đứt, heo chạy mất.

Ta khàn giọng, gọi người tới giúp bắt heo.

Heo đã trở về, đi theo sau là Nguyên Hoài, trán hắn lấm tấm mồ hôi, thở hổn hển.

Chậc, người này, không rửa mặt mà cũng đẹp trai vậy sao.

Ngày thứ hai, chậu bể, m.áu văng khắp nơi.

Ta và con heo vừa mổ trên bàn cùng kêu la thảm thiết.

Nguyên Hoài thở hồng hộc chạy đến, đổi chậu, giữ heo lại.

Rút khăn lau m.áu heo trên mặt ta, bực bội nói: "Hét thảm như vậy, tưởng đâu cô bị heo gi*t nữa chứ."

Ngày thứ ba, dao gãy, heo giãy giụa, ta sắp không giữ nổi con heo được nữa.

Ta lúng túng giữ heo, hét vọng ngàn dặm gọi người đến mài dao.

Người đến vẫn là Nguyên Hoài.

Hắn không nói một lời, rút đao của mình ra, nhanh chóng cắt cổ heo.

M.áu heo tuôn ra chảy vào chậu, sạch sẽ lưu loát, không văng ra ngoài một giọt nào.

Khác hẳn cảnh m.áu me be bét khi ta mổ heo.

Chậc chậc, thật là một đồ tể giỏi.

Ta nhào bột, Nguyên Hoài bên cạnh mài dao gi*t heo của ta sáng loáng.

Ta nói: "Ngài nghĩ xem, hai ta một là đồ tể, một là đầu bếp, thật là hợp tác ăn ý quá chừng."

Trên mặt Nguyên Hoài viết ra chữ không thích nghe.

Ta còn nói: "Đợi đánh xong trận này, chúng ta chung bếp chung nhà đi, một người làm bánh, một người gi*t heo. Lại sinh một đứa con rồi bán đậu hủ. Sống yên bình cả đời như vậy không phải tốt sao?"

Nguyên Hoài đặt dao xuống: "Sao cô lại cho rằng chúng ta phải đánh trận?"

"Nếu không đánh trận, vậy đâu cần ngày ngày phải tập luyện vất vả như vậy, thức ăn trong quân cũng không đến mức bữa nào cũng có thịt có rau."

"Huống chi, Đại Chiêu bị Tây Lương quấy nhiễu đã lâu, dưới tình thế bế tắc, đất Yên đã bị kiệt quệ, dân chúng sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng, cho nên trận này không thể không đánh."

Nguyên Hoài nói: "Chiến tranh nổ ra sẽ hao người tốn của, biết bao người phải rày đây mai đó phu thê chia lìa, nào có đơn giản như cô nghĩ."

Ta nói: "Nếu tin đồn kia không sai, sáu năm trước Đại Chiêu xuất chinh Nam Man chính là do Nguyên tiểu tướng quân chủ trương. Khi đó Đại Chiêu còn tồi tệ hơn bây giờ, nhưng tướng quân nói đau dài không bằng đau ngắn, một trận chiến là vì trăm năm yên bình."

"Tướng quân quả cảm tàn nhẫn, tất nhiên hiểu rõ đạo lý nhổ cỏ tận gốc hơn Tam Nương ta. Đôi khi, chủ động phá vỡ cục diện bế tắc, dấn thân mạo hiểm mới có thể giành được một cơ hội sống."

Nguyên Hoài nhìn ta với ánh mắt thăm dò: "Một người bán bánh thịt như cô đây, hiểu biết có phải quá nhiều rồi không?"

Ta làm ra vẻ nịnh nọt: "Hề hề! Không phải nói môi trường tạo nên con người sao! Nguyên tiểu tướng quân thông minh cơ trí, có cách quản lý quân đội, Tam Nương bị tác phong trong quân hun đúc vài ngày cũng trở nên lanh lợi rồi!"

Nguyên Hoài lườm ta một cái, đưa dao gi*t heo cho ta.

"Làm tốt việc gi*t heo của cô đi, chuyện gi*t người, bớt lo lại."

7

Lưỡi dao thứ hai của Nguyên Hoài chĩa thẳng vào phủ công chúa.

Hắn nói thuế má của con dân không nuôi những kẻ lười biếng, đem toàn bộ nam sủng trong phủ công chúa sung vào quân đội, cũng tuyên bố rằng mỗi khi công chúa tuyển một người hắn sẽ bắt một người.

Nhìn thấy những nam sủng non mịn vốn được nuôi dưỡng bằng sơn hào hải vị giờ đây trở nên nhọ nhem, tay chai sạn, công chúa bực tức không thôi.

Ả huy động hơn mười cỗ xe ngựa, chở theo toàn bộ hành lý đắt tiền hùng dũng tiến vào doanh trại.

Công chúa ngả người nằm trên giường của Nguyên Hoài, tuyên bố không rời đi.

"Không cho bổn cung chơi nam sủng à, vậy đành chơi với tướng quân thôi."

Nguyên Hoài không tranh cãi với ả, liền xếp chăn đệm đi đến phòng bếp.

Lúc đầu ta không đồng ý.

"Ta là một cô nương, tuy rằng không còn trẻ lắm nhưng vẫn đang ở tuổi xuân xanh, sức quyến rũ vẫn còn đó, làm sao có thể ngủ với ngài được đây?"

Nguyên Hoài trải chăn trên tay: “Cô đi hỏi khắp cái quân doanh này đi, ai chẳng biết quân doanh chúng ta có ba loại người: nam nhân, nữ tử và Tam Nương gi*t heo.”

"Còn nữa, nếu không đến đây, cô bảo ta, một vị tướng quân phải đi ngủ ở chuồng ngựa ư?"

Đêm đó, ta ngủ ở buồng trong, Nguyên Hoài ngủ ở gian ngoài.

Cách nhau một cánh cửa, chúng ta đều khóa chặt cửa phòng mình.

Điều chủ yếu là ai cũng không tin tưởng ai.

Ban ngày gi*t heo mệt mỏi cực kỳ, ta chỉ mới chợp mắt liền vào giấc.

Trong mơ, ta lại gặp được Dung lang.

Giống như ba năm chàng bị giam cầm trong phủ công chúa, còn ta lẩn quẩn trong những con hẻm nhỏ, quán rượu, tiệm son phấn, tiệm bánh bao, từ xa nhìn đoàn xe của công chúa đi qua, ngồi bên trong xe là công chúa và Dung lang.

Dòng người trên phố như nước thủy triều ùa về, mọi người đều chen lấn nhau nhón mũi chân lên, tranh nhau nhìn đoàn xe của công chúa.

Bức họa được chạm khắc trên xe là hình phượng hoàng do chính tay Dung Lang vẽ, trên rèm thêu hoa lá cũng do chính tay Dung lang đặt bút mà thành.

Bây giờ, chỉ có từ bên cạnh công chúa người ta mới có thể nhìn thấy bút pháp tài hoa tuyệt diệu của Dung Ôn, đệ nhất họa sư của kinh đô.

Trong mơ, ta cũng đau đớn như những lần gặp chàng trong ba năm qua.

Ta đứng ở đầu con phố dài, những tán lá um tùm của đầu hạ che khuất ta.

Dung lang đang bước lên bậc thang ở đầu bên kia, chàng bỗng quay đầu lại, nhìn về phía ta bên này qua dòng người cuồn cuộn.

Ta cuống quýt vẫy tay với chàng, cổ họng khô rát không thể lên tiếng, chỉ có nước mắt là không ngừng tuôn trào như suối.

Nhưng Dung lang lại mỉm cười với ta, như thể cuộc đời chàng chưa từng trải qua những tủi nhục và gian khổ, chàng vẫn là chàng thiếu niên ung dung, thảnh thơi của lúc xưa.

Mơ dẫu sao vẫn là mơ, Dung lang chưa kịp hé môi, ta đã nghe thấy giọng nói rõ ràng của chàng vang vọng.

"Nguyệt nương, hãy quên ta đi, sống tốt quãng đời còn lại nhé."

Tiếng nổ như sấm sét rền vang, cả đám đông đều ồ lên kinh ngạc.

Một lang quân toàn thân áo trắng dứt khoát nhảy xuống từ trên tường thành, vỡ tan thành một mảng đỏ thẫm.

Có lẽ công chúa đã sớm quên, nhưng ta sẽ không bao giờ quên.

Hôm nay là tròn ba năm Dung lang bị giam cầm.

Ta bừng tỉnh khỏi cơn mơ, hoảng hốt nhận ra cổ họng mình khô rát, trên mặt đầy nước mắt như thể ta đã khóc rất lâu trong mơ.

Giọng nói của Nguyên Hoài cách một bức tường truyền đến: “Tỉnh rồi à?”

Ta giật mình ngồi dậy: "Sao ngài biết ta tỉnh? Trong mơ... ta có nói gì không?"

Nguyên Hoài im lặng một lúc rồi tức giận nói: "Cô vừa chìm vào giấc ngủ liền ngáy vang động trời đất, giờ đây cuối cùng cũng yên tĩnh, không phải tỉnh thì là gì đây?"

Ta thở phào nhẹ nhõm, lại nằm xuống: “Xin lỗi đã làm phiền ngài, ta sẽ thức vậy, để ngài ngủ trước.”

Nguyên Hoài giọng run run: "Thôi, cô ngủ đi. Cả đêm bị cô làm phiền... tâm phiền ý loạn, không ngủ được nữa."

8

Sáng sớm hôm sau, ta sợ đánh thức Nguyên Hoài nên định âm thầm nhảy qua cửa sổ để ra ngoài gi*t heo.

Tuy nhiên, khi vừa trèo lên bệ cửa sổ và định nhảy xuống thì bị Nguyên Hoài bắt gặp.

"Ơ, sao ngài dậy sớm thế?", ta ngạc nhiên nói.

Tuy bị tiếng động của ta làm cho thức cả đêm không ngủ, nhưng trông hắn lại vô cùng sảng khoái.

Hắn mặc một bộ thường phục khá đẹp mắt, áo dài tay bó sát lại càng tôn lên bờ vai rộng và vòng eo thon gọn. Thậm chí, tóc của hắn còn được vuốt nước và chải chuốt cẩn thận chỉnh tề, không có chút lọn tóc thừa hay rối nào.

Lòng ta thầm cười nhạo, nhìn bề ngoài Nguyên tiểu tướng quân không gần nữ sắc, thậm chí, hắn còn trốn vào bếp để tránh mặt công chúa. Vậy mà giờ đây, à thực ra thì, chỉ cần công chúa đến, hắn đã bắt đầu cẩn thận ăn mặc, chẳng khác nào một con khổng tước xòe đuôi?

Chim khổng tước Nguyên Hoài có hơi e thẹn: "Hôm nay ta được nghỉ phép, cô cũng đừng gi*t heo nữa, cùng ta đi lên trấn mua đồ đi."

"Không phải cô nói... dao gi*t heo trong doanh trại không đủ sắc bén, lột da heo không nhanh gọn làm mất đi phong độ của cô sao?"

Ta cùng Nguyên Hoài đến thị trấn.

Dòng người rộn ràng tấp nập, Nguyên Hoài luôn đi sát bên ta nửa bước cũng không rời, lúc đường hẹp thì một trước một sau, lúc đường rộng thì một phải một trái.

Có vẻ như hắn không thường đi dạo phố, trông vô cùng háo hức, cái gì cũng muốn nhìn cái gì cũng muốn mua.

"Tam Nương, cô xem cái này có đẹp không?" Hắn cầm trong tay một chiếc trâm cài hoa màu hồng phấn rực rỡ.

Màu sắc này... há chẳng phải là màu "Hồng Barbie chớt chóc" lừng lẫy trong truyền thuyết đây sao?

Tuy công chúa nết na tồi tệ, nhưng gu thẩm mỹ lại vô cùng tinh tế, sao lại ưa thích thứ đồ sến sẩm này được chứ?

Thấy ta không mấy hứng thú hắn lại giơ ra một hộp son môi: "Tam Nương, cô thử sử dụng loại này xem sao?"

Ta liếc nhìn một chút, hai mắt lại tối sầm, lại là màu "Hồng Barbie chớt chóc" ấy.

Nhớ lại món quà mà ngày xưa Dung lang từng chọn cho ta, chiếc quạt ngọc màu sắc nền nã, chiếc vòng tay xanh mướt như ngọc bích, đó là những kiểu dáng tao nhã mà bất kỳ nữ lang nào nhìn thấy cũng phải trầm trồ khen ngợi.

Về vấn đề thẩm mỹ này... việc so sánh con người với nhau quả thực là chỉ có tức chớt mà thôi.

Cũng may là Nguyên Hoài có thị lực tốt.

Nhìn thấy ta tỏ vẻ không hài lòng với thứ mà hắn chọn, hắn vội vàng thay đổi chủ đề.

“Tam Nương, thử món kẹo này xem có ngọt không?”

"Tam Nương, phô mai hạnh nhân này tan trong miệng, rất ngọt. Thử xem?"

"Tam Nương, sao cô không cầm, cô không thích sao?"

Ta cau mày, tức giận nói: "Tướng quân, hôm nay sao lại nhiệt tình như vậy? Ngài không nhớ đêm qua ta và ngài đã xảy ra chuyện gì sao?"

Nguyên Hoài mỉm cười, thu dọn đống đồ đạc rồi đặt trên lưng.

Tâm trạng của hắn rất tốt, khuôn mặt nghiêm nghị thường ngày của hắn hôm nay tràn ngập nụ cười.

“Cảm ơn Tam Nương đã cho ta vào ở một đêm, không để ta phải ngủ trong chuồng ngựa.”

"Ta từ nhỏ không quen nhiều với nữ nhân, cũng không biết nữ nhân thích cái gì. Tam Nương, cô thích cái gì phải nói cho ta biết nhé."

Ta nói: “Ta thích những con dao chặt thịt sắc bén, một con dao lớn và một con dao nhỏ, hết bộ này đến bộ khác.”

Nguyên Hoài vui vẻ kéo ta đi: “Đi, chúng ta đi mua dao đi.”

9

Tin tức của công chúa còn linh thông hơn cả ta tưởng tượng.

Ta cùng Nguyên Hoài đi dạo phố, đêm đó, công chúa đã đến nhà bếp.

Ta đang mổ heo, ngẩng đầu nhìn ả một cái.

Công chúa vẫn mang vẻ mặt kiêu căng đó, bên cạnh ả vẫn là tên người hầu kia.

Khuôn mặt sẹo của tên người hầu kia, ta vĩnh viễn không thể nào quên.

Ngày đại hôn ấy, chính hắn đã gi*t ch*t bốn thị vệ trong Dung phủ và mang Dung lang đi.

Cũng chính hắn là kẻ đã trói ta lại và ném vào phòng công chúa.

Ba năm trước, cũng chính hắn đã vứt x*c của Dung lang nơi núi hoang đồng vắng, mặc cho c.hó hoang giày xéo.

Ta đã chiến đấu với lũ c.hó hung hãn đến khi máu chảy đầm đìa mới giành lại một nửa cơ thể Dung lang từ miệng chúng.

Từ đó, ta có thể gi*t heo mà không hề chớp mắt.

Công chúa chứng kiến cảnh tượng đẫm m.áu trước mắt, không còn giữ được giọng điệu kiêu ngạo ngông cuồng của thường ngày nữa.

Công chúa hỏi: "Tại sao lại mổ heo vào lúc nửa đêm như thế?"

"Hôm nay đi chợ mới sắm thêm con dao mới, nhịn không nổi nên ta muốn thử ngay." Ta lau vết m.áu heo bắn lên mặt, một nửa khuôn mặt đã nhuộm đỏ m.áu heo.

Công chúa nhìn qua mái tóc rối bời của ta, nheo mắt nhìn: "Trông ngươi có vài phần quen mắt."

Ta thoăn thoắt lột da heo, tự giễu nói: "Tiện dân như ta sao có cơ hội gặp được công chúa. Công chúa thấy ta quen mắt có lẽ vì dân đen chúng ta ai nấy cũng đều na ná nhau về ngoại hình và khí chất mà thôi."

Công chúa gật đầu: "Cũng đúng."

Ta đặt con heo đã được mổ lên thớt, thoăn thoắt lóc xương.

Công chúa khẽ nhích người ra sau, lại hỏi: "Nghe nói hôm nay Nguyên tiểu tướng quân đã dẫn ngươi đi dạo phố, còn mua sắm rất nhiều thứ?"

Ta cười vang: "Công chúa cũng biết sao? Ngay khi công chúa đến, tướng quân liền ăn mặc cẩn thận, đi khắp nơi mua sắm. Tướng quân nói rằng từ nhỏ ngài ấy chưa từng tiếp xúc với nữ nhi, không biết các nàng thích gì nên đã kêu Tam Nương đi cùng để tham khảo ý kiến."

"Nguyên tiểu tướng quân tuy bề ngoài lạnh lùng nhưng tâm lại ấm áp. Nhìn vào đống quần áo trang sức kia kìa, toàn là màu hồng phấn, cũng không biết là mua cho ai nữa. Chẳng lẽ là mua cho mụ gi*t heo này sao?"

Công chúa bật cười sảng khoái: "Hiển nhiên là không phải cho ngươi rồi."

Ta hất cằm về phía bên kia, nhếch mép: "Kìa, bên kia còn có tô sữa hạnh nhân do đích thân tướng quân mua về, nghe nói có vị thanh ngọt. Những kẻ thô lỗ nơi đây như chúng ta không có phúc phần hưởng thứ vị thanh đắng của hạnh nhân, bởi cuộc đời đã đủ đắng cay lắm rồi."

"Chúng ta chỉ thích vị ngọt ngào, ngọt lịm mà thôi."

Công chúa kiêu hãnh đáp: "Đó là khẩu vị mà bản cung yêu thích."

Rồi ả lại quay sang tên mặt sẹo: "Mang đến cho bản cung nếm thử."

Tên mặt sẹo bưng chén sữa đến, lấy ra một chiếc muỗng bạc đặt vào trong chén, ngắm nghía một lúc rồi mới đưa tới trên tay công chúa.

Công chúa cầm lấy muỗng bạc, múc một muỗng đưa vào miệng.

Nàng ta nhíu mày, rồi lại nếm thêm một muỗng nữa.

"Đây là vị gì? Sao không giống hạnh nhân gì cả."

Khi ta ngẩng đầu lên nhìn, không khỏi kinh hãi mà thốt lên: "Sao lại dọn chén này cho công chúa? Chén ở bên cạnh mới là sữa hạnh nhân, còn chén này là thức ăn thừa của heo pha với nước bẩn, là bữa ăn cuối cùng dành cho heo kia mà!"

Công chúa tức giận tột độ, ném thẳng cái chén xuống đất: "Nô tài to gan!"

Mặt sẹo đầy kinh hoàng, quỳ rạp xuống trên mảnh vỡ, dập đầu liên tục: "Nô tài không cố ý, xin công chúa tha mạng!"

Công chúa Hoa Dương chưa từng chịu nhục nhã như vậy, hai mắt đỏ ngầu: "Ch*m đầu c.hó của tên nô tài này cho ta!"

Cầm con dao mổ heo còn ấm, ta bước tới: "Để ta làm đi, vừa gi*t xong một con heo, vẫn chưa thỏa mãn lắm."

Ta một tay giữ cằm hắn, nâng khuôn mặt tên mặt sẹo lên.

Khi hắn nhìn rõ mặt ta, trong mắt hắn liền hiện lên vẻ sợ hãi tột cùng.

"Là…"

Con dao của người mổ heo sắc bén lướt qua cổ họng tên mặt sẹo.

M.áu ồ ạt chảy ra, hắn mở to hai mắt đau đớn nhìn ta, trong ánh mắt hắn có hoảng sợ tột độ, cũng có hối hận ăn năn nhưng không thể thốt ra lời nào nữa.

Ta cười khẩy: "Thứ không có mắt như ngươi nên ném vào mộ tập thể để cho c.hó hoang gặm nhấm đi."

Công chúa vung tay ra lệnh: "Mang hắn đi ngay đi! Nhìn thấy là bực bội."

Các người hầu còn lại nhanh chóng áp giải tên mặt sẹo kia về phía nghĩa địa hoang lạnh.

Nhìn vệt m.áu loang lổ trên nền đất, ta thầm tính toán lực vừa đủ để hắn đủ tỉnh táo mà cảm nhận những cú cắn xé gặm nhấm của c.hó hoang, đau đớn đến tột cùng mà ch*t đi.

Công chúa vừa súc miệng xong, vẫn còn ngồi đó tức giận.

Ta rửa tay sạch sẽ, nhẹ nhàng vuốt phẳng vạt áo cho ả, hỏi: "Công chúa muốn giải khuây một chút không?"

Công chúa tỏ vẻ không mấy hứng thú: "Còn gì có thể khiến bản cung vui vẻ được nữa chứ."

Ta tiến đến gần, khẽ khàng thì thầm bên tai ả: "Ta có thể dẫn công chúa đi xem Nguyên tiểu tướng quân tắm."

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play