Nguyệt Hạ Kinh Hồng

Chương 2


4 tuần


3

Cô nương trong truyện tên là Nguyệt nương, còn nam tử trong truyện gọi là Dung lang.

Nguyệt nương là một cô tiểu thư ngây thơ, kiều diễm, xuất thân từ một gia đình quan lại.

Dung lang là một chàng công tử tuấn tú tài hoa, từ dòng dõi thư hương thế gia.

Tài vẽ tranh của Dung lang rất điêu luyện, dưới ngòi bút của chàng, núi sông hiện ra một cách hùng vĩ, hoa lá chim muông sống động như thật.

Dung lang vẽ núi non, sông nước, chim muông, cá lội nhưng tuyệt nhiên sẽ không vẽ người.

"Vẽ người khó vẽ xương, biết mặt nhưng không biết lòng."

Chàng nói rằng con người quá phức tạp, khó mà lột tả trọn vẹn bản chất của họ được.

Sau này, Dung lang gặp được Nguyệt nương.

Một điệu múa dưới ánh trăng của Nguyệt nương đã khiến trời lẫn người đều phải kinh ngạc.

Dung lang, người chưa bao giờ vẽ người đã về nhà và tạo ra một bức tranh tuyệt đẹp dưới ánh trăng.

Đó là bức chân dung duy nhất chàng vẽ trong đời, đồng thời, đây cũng chính là tình cảm chân thành của chàng thiếu niên với trái tim hai mươi năm chưa từng nở rộ dành cho cô nương mười chín tuổi trong tranh.

Bức tranh này hệt như điệu múa của Nguyệt nương, tươi đẹp động lòng bốn phương, danh tiếng vang dội khắp kinh thành.

Đôi kim đồng ngọc nữ nhanh chóng rơi vào bể tình, lại thêm môn đăng hộ đối, cho nên bàn chuyện cưới xin, trao sính lễ, rồi thành hôn diễn ra vô cùng suôn sẻ.

Tuy nhiên, theo những chuyện thường thấy trong sách vở, những mối quan hệ nào quá mức suôn sẻ ban đầu thì sau này ắt hẳn sẽ phải trải qua nhiều thử thách.

Dung lang và Nguyệt nương cũng không tránh khỏi được quy luật này.

Ngày đại hôn hôm ấy, công chúa nghe tin rằng tân lang tân nương chính là đôi phu phụ nổi tiếng dạo gần đây với tài múa và vẽ tranh. Do buổi sáng ăn quá nhiều, công chúa muốn xuất cung tản bộ để tiêu thực nên tiện đường ghé qua xem. Nào ngờ, vừa nhìn thấy, nàng đã bị sét ái tình đánh trúng ngay lập tức.

Công chúa vừa gặp đã thương Dung lang, tình yêu của ả mãnh liệt đến mức trời cũng sụp đất cũng nứt.

Ả bắt Dung lang vào trong phủ, cởi nửa áo choàng của mình, lộ ra bờ ngực căng mịn và đôi chân ngọc ngà trắng nõn nà như một bức tranh xuân sắc.

Bàn tay mềm mại nhuộm móng son của ả nhẹ nhàng nâng đôi tay tỏa hương mực của Dung lang, để chàng vẽ lên làn da quý giá của mình.

Trước hành động táo bạo và khiêu khích của ả, Dung lang thà liều ch*t cũng không theo, trong cơn bực tức tột độ, chàng đập đầu xuống đất, muốn tự s*t để thoát khỏi sự cưỡng ép nhục nhã này.

Công chúa uy hiếp: “Đương nhiên là chàng có thể ch*t, nhưng chàng không quan tâm đến người nhà của mình sao?”

Dung lang đứng thẳng tắp như cây tùng: “Già trẻ lớn bé nhà ta ai cũng có tính tình này, thà liều ch*t còn hơn phải chịu sống nhục nhã.”

Công chúa lại hỏi: "Nhà cha vợ của chàng cũng thế sao? Tân nương bảo bối của chàng cũng bằng lòng để cả nhà theo chàng đi tìm đường ch*t à?"

Hàng lông mi thật dài của Dung lang khẽ run lên: “Việc này, người nào làm thì người đó chịu trách nhiệm, mong công chúa phân rõ phải trái, không gây họa cho thê tử của ta.”

Công chúa từ từ bước xuống giường, cánh tay ngọc ngà ôm lấy cổ Dung lang: "Còn nếu ta không đồng ý thì sao?"

Công chúa từ nhỏ đã quen thói ngạo nghễ, không bao giờ biết lẽ phải trái là gì.

Ch*t một người là chuyện quá đơn giản, điều khó khăn chính là sống trong khuất nhục.

Bên này, Tam Nương cũng không chịu ngồi yên, trống nha môn cũng bị nàng đánh cho tan tành, xe ngựa của thiên tử cũng bị nàng chặn lại. Bất kể là lên trời hay xuống đất, nàng nhất quyết phải tìm lại lang quân của mình, người "hồng nhan họa thủy" kia.

Việc này náo loạn đến mức thiên tử cũng không thể che giấu được nữa.

Phía trên đại điện, lần đầu tiên trong đời thiên tử quở trách công chúa mà ông yêu quý như tròng mắt.

Đêm hôm ấy, Nguyệt nương bị trói lại và ném vào phủ công chúa.

Công chúa nở nụ cười lạnh lẽo, nói: "Muốn nam nhân à, vậy bản cung cho ngươi, mười tên một lúc, ngươi có vừa lòng không?"

Ngay lập tức, mười tên lính tráng hung hãn tiến đến, muốn khiêng Nguyệt nương đi.

Dung lang giằng co hơn nửa tháng, cuối cùng cũng buộc phải khuỵu gối cúi đầu: "Xin hãy để nàng ấy đi đi, ta cam lòng hầu hạ công chúa trong ba năm."

"Ba năm sau, công chúa đã chán ngán, vẫn xin công chúa ban cho ta một cái ch*t trong sạch, đừng làm hại Nguyệt nương và gia đình nàng ấy."

Nguyệt nương biết rõ đây là lần cuối cùng nàng gặp được Dung lang, liền bật khóc nức nở.

Dung lang nhẹ nhàng an ủi nàng: "Nàng cứ cao chạy xa bay đi, ả ta sẽ không bắt bớ được ta nữa."

Trong đêm hôm đó, hình bóng Nguyệt nương liền biến mất sạch sẽ.

Sau khi Dung lang nghe nói như thế chàng mới thở phào một hơi.

Vị công tử nho nhã giơ tay chém xuống, chặt đứt vận mệnh của chính mình. Công chúa vội vã chạy đến, kinh ngạc tột độ: "Đây là vì sao vậy?"

Dung lang cố gắng gượng dậy, nói với công chúa: "Ta đã giữ vẹn lời hứa, hầu hạ người ba năm, vẽ tranh cho người, làm nô cho người. Nhưng thân thể này, mãi mãi chỉ thuộc về một mình Nguyệt nương."

Chuyện xưa đến đó thì tạm dừng.

Những cô nương ngoài câu chuyện nghe xong thì rưng rưng nước mắt.

"Miệng lưỡi của Tam Nương đúng là quỷ lừa người mà, trên đời này nào có nam tử chung tình đến thế chứ."

“Đúng vậy, ta nghe mà suýt phát cuồng vì yêu đây này.”

Các nàng trách móc nhau, phủi phủi vỏ hạt dưa trên xiêm áo rồi tan đi.

Ta quay người cất thanh gỗ chống cửa sổ đi.

Gió đã lên, chắc là trời sắp mưa rồi.

4

Gần đây, các cô nương bọn họ luôn thức khuya không ngủ. Họ thường xuyên lóe mắt nhìn ra ngoài bóng tối, tựa như những con đại bàng đang rình rập con mồi.

Nguyên tiểu tướng quân nổi tiếng là người ưa sạch sẽ, sau mỗi buổi huấn luyện đêm khuya hắn sẽ đều đặn tắm rửa ở con sông bên ngoài trại.

Ngay khi tiểu tướng quân vừa đến, các nàng liền hối hả bò dậy.

Từng chiếc đầu xinh xắn chen chúc nhau kín mít trên bệ cửa sổ.

"Giá mà nước sông trong hơn thì tốt biết bao."

“Ngày khác chúng ta đi nhổ sạch đám lau sậy kia đi.”

Ta cũng chen vào nhìn một lát rồi lại thấy chán ngấy.

“Các cô đoán thử xem, mông của Nguyên tướng quân có trắng hay không?”

Bọn họ vừa nghe được lời này, trong lòng lập tức tràn đầy hưng phấn.

“Mông của Nguyên tướng quân quanh năm đều được khôi giáp che đậy, hẳn là rất trắng rồi.” Các nàng ríu rít nói.

"Ta cũng nghĩ như vậy."

Ta đứng dậy nói: “Hay là ta cho các cô xem mông tướng quân nhé, thế nào?”

Bọn họ kinh ngạc: “Thật sao?”

"Tam Nương đã làm thì các cô cứ yên tâm."

Ta khom người, nhẹ nhàng như một con mèo mà lần mò về phía bờ sông.

Chờ khi Nguyên Hoài phát hiện ra ta, ta đã ngồi chồm hổm trước mặt hắn trong đám lau sậy, nụ cười nở rộ trên môi, bởi trong tay ta còn đang cầm cái quần của hắn.

Hắn có hơi hoảng hốt, đưa tay ra định túm lấy thứ gì đó nhưng chỉ vớ được hư không.

Ta không kiêng nể gì, ngắm nhìn hắn từ đầu đến chân.

Chậc chậc, Nguyên Hoài tiểu tướng quân quả thật là sở hữu diện mạo tuấn tú đấy chứ.

Cơ bắp rắn chắc, dưới lớp da màu đồng cổ kia không hề có chút mỡ thừa.

Chỗ nào cần nở nang thì có nở nang, chỗ nào cần thon gọn thì có thon gọn.

Ta nở nụ cười rạng rỡ: "Tướng quân đang tắm gội ư?"

Nguyên Hoài tức giận: “Cô làm gì vậy?”

Ta đáp: "Lần đầu gặp mặt, tướng quân bảo ta hạ lưu, ta, Tam Nương này không bao giờ mang tiếng oan uổng đâu đấy."

Nói xong, "vút" một tiếng, ta ném chiếc quần của hắn ra bên ngoài thật xa.

"Tướng quân, đi nhặt đi kìa!"

Nguyên Hoài cười khẩy một tiếng, cúi người vớt một hòn đá dưới nước lên.

"Tốt nhất cô nên ngồi xổm ở đó đừng nhúc nhích, để ta khống chế lực đạo đánh cô bất tỉnh. Bằng không nếu như ta lỡ tay đánh ch*t cô thì cũng đừng đổ lỗi cho ta."

Ta giơ tay ra, chỉ về một hướng: "Ngài có thấy phía song cửa sổ kia không? Bên đó đầy ắp những tỷ muội của ta đấy. Nếu ngài hạ gục ta, hàng ngàn hàng vạn cô nương khác sẽ xông ra. Tướng quân, hôm nay cái mông của ngài xem như đã lộ ra rồi!"

Mặt Nguyên Hoài tái xanh, hàm răng nghiến chặt kêu ken két.

"Cô đang tự tìm đường ch*t à!"

"Ch*t thì ch*t thôi! Tam Nương ta dù có thành quỷ cùng chơi bời trăng hoa như thường!"

Ta vỗ tay cười ha hả, hôm nay Nguyên tiểu tướng quân rơi vào trong tay ta, rốt cuộc chỉ có gắn cánh mới tránh được thôi!

Nhưng ta không ngờ, trời cao vì để cứu vãn cái mông của Nguyên tiểu tướng quân lại thực sự ban cho hắn đôi cánh.

Điều khiến ta cạn lời hơn nữa là, đôi cánh đó lại chính là bản thân ta.

Khi ta đang cất tiếng cười to, tự cho rằng mình đã nắm chắc phần thắng thì lại đột nhiên cảm thấy mông mình tê rần.

Ta đưa tay ra sờ, trên tay lại lạnh toát.

Cảm giác nhờn, lạnh và kinh tởm này rõ ràng là...

Rắn!

Ta thét lên một tiếng, nhảy dựng lên cao ba thước, kêu cha gọi mẹ rồi lao về phía Nguyên Hoài đang ở dưới sông.

Chắc chắn khuôn mặt ta đang dần dần trở nên cứng đờ.

Đôi môi của ta chắc chắn đang từng chút trở nên đen tím.

Ta thấy biểu cảm trên khuôn mặt Nguyên tiểu tướng quân từ hoảng hốt chuyển thành kinh hãi.

Trước khi đầu lưỡi ta hoàn toàn cứng lại, ta lắp bắp nói: "Mông... rắn..."

Nguyên Hoài vừa nghe liền hiểu ra.

Trước khi mất hết thần trí, ta thấy Nguyên Hoài giật phăng cái quần của ta ra, há miệng cắn vào mông ta.

Nghe người ta nói, trước khi chớt thì ngũ cảm lục thức sẽ được phóng đại vô cùng.

Ta nghe rõ từ phía cửa sổ bên kia truyền đến những tiếng hít thở lạnh lẽo.

Đúng là gậy ông đập lưng ông, khởi đầu không thuận lợi.

Than ôi, Tam Nương ta, thật không còn mặt mũi nào đối mặt với phụ lão hương thân nữa rồi.

5

Khi tỉnh dậy, ta thấy những cái đầu xinh đẹp lại đang chen chúc vào nhau.

"Cái cô Tam Nương này gan dạ thật!"

"Nguyên tiểu tướng quân mềm cứng gì cũng không chịu khuất phục, đến cả công chúa muốn bắt bí hắn cũng bó tay, vậy mà Tam Nương lại dễ dàng làm cho hắn hôn vào mông cô ấy."

"Nếu mà chúng ta có được tài năng của Tam Nương thì chẳng cần phải bán thân lâu như vậy làm gì, nhìn mà xem, chúng ta vẫn chưa tìm được chỗ dựa lâu dài đây này."

"Tiếc là không biết mông của tiểu tướng quân có trắng hay không nữa."

"Hê hê, đợi Tam Nương tự kiểm chứng rồi chúng ta đi hỏi cô ấy thôi."

Các nàng vây quanh trên đầu ta, bàn tán sôi nổi.

Nghe mà ta muốn chớt thêm lần nữa quá.

Điều đáng ch*t hơn là, Nguyên Hoài sau khi điều tra đã biết rõ ta thực ra là người bán bánh thịt, chẳng những bị hắn bắt nhầm là người bán thân, mà còn bị hắn cắn mông trước mặt bao nhiêu người. Cảm giác hổ thẹn lại tăng lên gấp bội, vẻ mặt hắn trông rất quyết tâm muốn cho ta một danh phận.

"Tiết hạnh của người con gái rất quan trọng, ta sẽ chịu trách nhiệm với cô." Tiểu tướng quân đứng trước quầy bánh nhân thịt mới mở lại của ta, vẻ mặt gần như phải ch*t.

"Tiết hạnh tính là cái rắm gì chứ, Tam Nương không cần." Ta xua tay đuổi hắn đi, đừng cản trở ta nướng bánh chứ.

Nguyên Hoài nhìn cái bánh trong tay ta, đột nhiên hỏi: "Cô bán bánh thịt ở đây một tháng kiếm được bao nhiêu bạc?"

Ta nói: "Không nhiều không ít, một lạng bạc."

Nguyên Hoài nói: "Vào doanh trại làm đi, ta trả cô gấp năm."

Ta hối hận đến mức véo chặt đùi mình.

Grừ! Vừa nãy ta sợ hắn đòi tiền thuế nên tự báo ít hơn rồi!

Ta thu dọn đồ đạc theo Nguyên Hoài về quân doanh.

Hành lý đơn giản, chỉ là một bọc quần áo để thay, một chậu rửa mặt, một cây lược, tất cả đều treo trên ngựa của Nguyên Hoài.

Ta ôm một cái hũ, một cuộn tranh, cùng Nguyên Hoài dắt ngựa đi.

"Hũ kia đựng gì vậy?"

"Tro cốt của người chồng đã khuất."

Nguyên Hoài im lặng một lúc, lại hỏi: "Vì sao không nhập thổ vi an đi?"

"Ta phiêu bạt khắp nơi, không có nơi ở cố định, ta đi đến đâu thì mang theo chàng đến đó. Chàng thích non sông hồ hải, chim muông cá lội, côn trùng này nọ, ắt hẳn cũng thích theo ta đi khắp nơi ngắm nhìn."

Ta ôm chặt chiếc hũ rồi nhìn về phương xa: “Ba năm vất vả rồi, nhưng ta thật hy vọng năm nay chàng có thể được an nghỉ dưới lớp đất này.”

Nguyên Hoài không nói thêm gì nữa, không khí có chút ngột ngạt.

Ta liền hỏi: "Tướng quân năm nay đã hai mươi ba, nghe nói chưa từng bàn chuyện hôn phối. Có phải trên người có bệnh kín không tiện nói ra đúng không?"

Quả nhiên mặt Nguyên Hoài lập tức sa sầm.

Ta mở miệng trêu hắn: "Tướng quân muốn cho ta danh phận, chẳng phải muốn giả hôn để tránh lời đàm tiếu của mọi người sao?"

Nói đến đây, ta tưởng hắn sẽ tức giận.

Không biết có phải do ánh hoàng hôn lúc đó quá đẹp, bầu không khí quá tốt hay không, hắn chẳng những không tức giận mà còn cùng ta trò chuyện về quá khứ.

"Năm mười bảy tuổi, ta cũng từng thoáng thấy mà yêu thích một cô nương."

"Sáu năm trước, lần đầu tiên ta làm tướng lĩnh xuất chinh Nam Man, đại quân nhổ trại vào ban đêm, ngày đó các tướng sĩ im lặng lạ thường. Bởi vì đó là một trận đánh ác liệt giữa quân ta ít và quân địch đông, cơ hội thắng rất mong manh, nhưng không thể không đánh. Tướng sĩ ngầm hiểu với nhau, lần này có lẽ sẽ hy sinh thân mình vì nước, thậm chí không còn ai sống sót để đưa thi thể huynh đệ về cố hương."

"Khi chúng ta đi đến thung lũng đã thấy bóng người thấp thoáng. Dân chúng Đại Chiêu tự phát kéo đến, gõ trống bày rượu, tiễn đưa chúng ta."

"Có một người con gái xinh đẹp đang đứng trên thung lũng, y phục đỏ rực rỡ, tay áo dài phấp phới tựa mây bay, bước theo nhịp trống tiễn đưa, nhảy cho chúng ta một điệu múa Tắc Thượng Lệnh (塞上令)."

"Điệu múa tuyệt mỹ như vậy vốn là tiểu thư khuê các âm thầm luyện tập nhiều năm, chuẩn bị trình diễn trước mặt vương hầu công khanh (tầng lớp quý tộc), để giành cho mình một tiền đồ tươi sáng. Nhưng nàng không như thế, nàng nói, binh lính Đại Chiêu đã nguyện đem mạng sống đặt ở lưng quần, dùng sinh mạng tươi trẻ để đổi lấy thái bình muôn đời, nếu bọn họ cũng không thể xem, thì còn ai xứng đáng hơn để xem cảnh ca múa thái bình này đây?"

"Trăng đêm hôm ấy thật sáng, ta ngồi trên ngựa, thậm chí có thể nhìn rõ vết bớt đỏ rực trên eo của cô nương kia. Dưới ánh trăng, điệu múa tươi đẹp đó khiến mọi người kinh ngạc vô cùng, cô nương đập vỡ chén rượu, cất cao giọng nói: "Non sông trăng sáng của Đại Chiêu, như hoa như ngọc, ta giao phó cho các vị!"

"Trận chiến đó vốn không có khả năng chiến thắng, nhưng cuối cùng lại giành được chiến thắng hoàn toàn."

Mắt Nguyên Hoài sáng lấp lánh, kể đến chỗ gay cấn lại đột ngột dừng lại.

Ta cố gắng kìm nén nỗi chua xót trong mắt, hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó, ta từ trong núi xác biển m.áu bò ra, nghĩ đến việc muốn gặp lại cô nương đã thắp cho ta ngọn đèn sáng trong đêm tối đó, nhưng lại nghe nói nàng đã thành thân rồi."

"Ta nghĩ, như vậy cũng tốt. Một cô nương tốt như vậy, nên gả cho một vị công tử thi ca hội họa, bình an vô sự, sống cả đời trên núi cao sông dài, nhưng mà, nàng sống không tốt."

"Đợi ta thu xếp mọi việc trở về kinh đô, nàng đã biến mất không còn dấu vết, như thể chưa từng tồn tại trên thế gian này vậy. Điệu múa tuyệt diễm dưới ánh trăng đêm hôm ấy cũng tựa như một giấc mộng."

Trên mặt Nguyên Hoài lộ vẻ xúc động, không thể nói tiếp được nữa.

Ta vỗ trán một cái: "Tướng quân muốn cho ta danh phận, có phải vì đêm đó thấy ta cũng có vết bớt đỏ ở eo giống vậy không?"

Nói rồi ta kích động vén áo lên: "Giống không? Vết bớt của nàng kia, vị trí và kích thước có giống của ta không?"

Nguyên Hoài nhíu mày, giữ tay ta lại: "Đại khái là giống, nhưng ta nhớ không rõ lắm."

Ta bật cười ha hả: "Tướng quân không định lấy một người bán bánh thịt làm nương tử để thế thân cho thiên kim tiểu thư kia đâu nhỉ?"

Ta vặn vẹo cái eo, lắc lư hết sức như con giun đang bò: "Tướng quân, muốn xem ta múa không? Biết đâu nếu ta luyện tập chăm chỉ cũng có thể múa tốt thì sao."

Khóe miệng Nguyên Hoài giật giật: “Không cần đâu, ta vẫn thích xem cô mổ heo hơn.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play