Nguyệt Hạ Kinh Hồng

Chương 1


4 tuần


1

Ta bán bánh nướng nhân thịt ở biên cương.

Vỏ bánh mềm mại, nhân thịt được tẩm ướp gia vị đậm đà tỏa mùi hương thơm ngát, má lúm đồng tiền của Tam Nương giống như một con dao s*t nhân.

Tam Nương ta dùng một tay cầm dao, tay kia chống trên thắt lưng, nhếch miệng nhe răng với lũ heo và cừu.

Bánh nhân thịt heo mới gi*t có giá mười đồng một cái và có thể bán hết trước buổi trưa.

Còn mấy cái bánh thừa lại từ hôm qua có giá ba đồng một cái, bày tới nhá nhem tối cũng có thể bán hết.

Ông lão ở quán bên cạnh tinh ý nhìn ra mánh khóe: “Thịt heo của ngươi ngày nào cũng chỉ gi*t một lần nhưng cũng không bao giờ còn thừa lại. Bánh cũng giống nhau như đúc, mà ngươi bán cho người giàu mười đồng, người nghèo chỉ có ba đồng thôi."

Ta đáp: "Buổi sáng cướp của người giàu, buổi chiều giúp đỡ người nghèo, ta, Tần Tam Nương, không bao giờ lừa gạt người nghèo."

Những binh sĩ ở biên giới rất ưa thích bánh nhân thịt do ta làm, khi rảnh rỗi họ thường rủ nhau đến mua theo tốp ba bốn người, còn khi bận sẽ nhờ ta giao về trại lính.

Ngày đó, những con heo này đặc biệt khó gi*t.

Sau khi gi*t heo, lóc hết thịt, nhào bột mì, băm nhuyễn nhân bánh, thì mặt trời đã lên cao.

Lão Vương giao đồ ăn từ trại lính về, mang theo lời nhắn: “Hôm nay có đại tiệc để chào đón vị tướng quân mới đến, nương tử, trước buổi trưa hãy nhanh chóng làm một trăm cái bánh nhân thịt mang đến.”

Đơn hàng lớn như vậy nửa năm mới gặp được một lần.

Ta xắn tay áo, thắt chặt đai quần, tung bột mù mịt, vung chảo lia lịa.

Một trăm chiếc bánh nhân thịt đã được giao trước buổi trưa theo đúng hẹn.

Sau khi giao bánh xong, ta vừa mệt vừa đói, ngay cả Tam Nương làm bằng sắt như ta cũng phải vịn tường mà đi.

Vị tướng quân tóc quấn dây đỏ búi cao, thúc ngựa đi ngang qua ta, khi ánh mắt hắn lướt qua ta thì liền quay đầu ngựa lại.

Vẻ mặt tướng quân không hề tức giận nhưng tự nhiên vẫn rất uy nghiêm: "Cô bán gì?"

Ta siết chặt cái eo thon gầy vì đang đói của mình, giọng nói như có như không: “Bán… thịt…”

Từ "bánh" chưa kịp thoát ra khỏi miệng, gương mặt tướng quân đã nhuộm đỏ rực, tiếng quát tháo vang dội: "Tục tĩu!!"

Ta, một người bán hàng rong bé mọn, ngày ngày miệt mài bán bánh nhân thịt, sao lại trở thành kẻ tục tĩu rồi?

Ta còn chưa kịp phân bua, đám binh sĩ sau lưng tướng quân đã nhanh như chớp rút lấy chiếc túi tiền đeo bên hông ta.

“Kiếm được cũng kha khá đây này, thảo nào mệt đến mức cong lưng.”

Tứ phía lại vang lên tiếng cười nhạo.

Tướng quân hất mặt sang một bên, như thể nhìn ta thêm một chút nữa sẽ làm bẩn mắt hắn.

"Trói người lại đem về doanh trại đi, ta thật không tin trị không hết mấy cái làn gió bất chính này."

Tướng quân cưỡi trên lưng ngựa, còn ta thì bị trói nằm trên mông ngựa, vạt áo tướng quân theo gió mà quét vào mặt ta.

Ta cắn góc áo tướng quân để che đi mùi phân ngựa hăng nồng, căm tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Một ngày nào đó, ta sẽ dạy cho hắn biết thế nào là tục tĩu thực sự!

2

Đất Yên ở biên cương là đất phong của công chúa Hoa Dương.

Ngươi hỏi cớ sao công chúa lại chọn nơi đất Tây Bắc nghèo xơ xác này, ắt hẳn là vì những hán tử Tây Bắc có mày rậm mắt to, khiến công chúa mến mộ.

Chiến tranh loạn lạc liên miên mấy năm không ngớt, dân chúng lầm than, không có đủ lương thực để no bụng.

Nam nhi có chút dung mạo khôi ngô đua nhau tự tiến cử, mong được chung chăn gối với công chúa.

Nữ nhi có chút sắc sảo cũng dần dần ăn mặc hở hang, toan tính quyến rũ lính canh.

Trong thời buổi loạn lạc không còn lối thoát, người ta chỉ còn biết trông cậy vào hoàng thất, mong muốn được ban phát "bát cơm sắt" và "bát canh nóng" để duy trì sự sống.

Thời gian trôi qua, những tên đàn ông của đất Yên ngày càng ẻo lả và quyến rũ, trong khi các vệ binh thì ngày càng yếu ớt, thiếu khả năng chiến đấu.

Nhận thấy tình trạng này ngày càng tồi tệ, triều đình không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa nên đã cử Nguyên Hoài tướng quân, một người nổi tiếng với bản lĩnh kiên cường và không gần nữ sắc đến đất Yên đế chấn chỉnh lại trật tự.

Đao đầu tiên giáng xuống đầu những cô gái buôn bán da thịt ở biên cương này, mà ta, Tần Tam Nương, kẻ siêng năng bán bánh nhân thịt cũng xui xẻo tận cùng mà bị lôi vào lưỡi đao này.

Những cô gái bị bắt có đủ mọi hạng loại, hoàn cảnh riêng biệt: từ đoan trang hiền thục, đến bệnh hoạn ủ dột, từ gia giáo tốt đẹp, đến phóng túng điêu ngoa, từ ngây thơ ngu ngốc, đến ngọt ngào đáng yêu...

Thời buổi này, kẻ buôn bán xác thịt quả là đông đảo!

Hậu quả tất yếu của việc đông người bán ắt hẳn là sự náo nhiệt, chen lấn nhau kiếm miếng ăn.

Khi các nàng nhìn thấy phục trang của ta, tất cả đều tỏ ra kinh ngạc, thốt lên rằng: "Lựa chọn con đường chiến đấu của cô... thật là sáng tạo quá!"

Ta chân thành giải thích: "Thật ra ta khác các cô, ta là kẻ bán bánh nhân thịt."

Các nàng suy ngẫm về lời ta nói một lúc.

"À, hiểu rồi, khi cô bán thịt cũng sẽ vẫn bán bánh ha."

"Cô có thể kiếm được nhiều tiền hơn nếu kiêm luôn hai công việc mà."

"Ôi chao, ngành nghề của chúng ta quả là ngày càng phức tạp mà."

Sự im lặng của ta vang vọng trong không gian.

Từ ngày ấy, ta bắt đầu tham gia lớp học cùng những cô nương xinh đẹp này.

Nguyên tiểu tướng quân rất quyết tâm chấn chỉnh chuyện này, hắn áp dụng những biện pháp vô cùng cứng rắn.

Buổi sáng, chúng ta miệt mài học tập sách vở, buổi chiều lại tập luyện những kỹ năng cần thiết.

Rửa sạch tội lỗi và đào tạo công việc cùng được tiến hành, những ai có biểu hiện tốt còn có thể ở lại quân doanh, từ đây nhận được bát cơm sắt (công việc ổn định).

Sư phó đến hỏi han về nguyện vọng học tập của ta, ta nói ta không cần ta đã có sẵn một nghề rồi, đó là làm bánh nhân thịt.

Sau đó ta lấy dao rựa, lạch cạch vài tiếng và chặt một tảng thịt lớn rồi bắt đầu nướng bánh.

Vỏ ngoài mềm mại, nhân bánh thơm nức mũi, bánh của Tam Nương ta một khi đã nếm qua liền sẽ không quên được.

Các nàng háo hức nếm thử món bánh nhân thịt do ta làm, tấm tắc khen ngợi: "Tam Nương thật có tay nghề nha, với kỹ năng này ấy hả, sau này cô có thể gả cho một tên đồ tể làm vợ rồi. Không giống như chúng ta, chỉ biết đàn ca thêu thùa, e rằng chỉ có thể làm thiếp cho những công tử tuấn tú mà thôi."

Ta lắc đầu: "Sao ta lại lấy một tên đồ tể được chứ, Tam Nương ta vốn dĩ đã từng là vợ của một công tử trẻ tuổi tài hoa đấy. Tam Nương giỏi nhảy múa, còn lang quân thì giỏi vẽ tranh, bức tranh lang quân vẽ Tam Nương tựa như thần nữ hạ phàm, khiến bất cứ ai ngắm nhìn cũng phải khen một câu trai tài gái sắc."

Nghe ta kể, mấy người bọn họ cười đến mức ngả nghiêng.

"Tam Nương quái gở như cô cũng ưa việc kể chuyện hài hước ha!"

"Chàng lang quân tuấn tú kia của Tam Nương giờ ở đâu rồi?"

"Tiểu lang quân vừa tuấn tú lại vừa biết vẽ tranh đã bị công chúa bắt về làm nam sủng từ lâu, vậy Tam Nương lấy ai thay cô gi*t heo thế?"

Các nàng cười đùa vui vẻ, ta cũng hòa vào tiếng cười ấy.

Sau đó, các nàng sẽ thường xuyên dỗ dành ta kể chuyện vào những lúc rảnh rỗi.

Ta kể chuyện xưa, còn các nàng ở bên cạnh nhấm nháp những hạt dưa bùi bùi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play