Thật ra Tiêu Hàn Tranh biết có thể dùng cây mía làm ra đường.
“Củ cải đường cũng có thể làm ra đường sao?”
Thời Khanh Lạc gật đầu, “Đương nhiên, ngoài cây mía ra, củ cải đường cũng làm thành đường được.”
Thời hiện đại nguyên liệu để sản xuất đường chủ yếu là hai loại này.
“Chúng ta đào một ít về nhà làm một ít đường trước đi.”
“Sau đó thuê người đào tất cả củ cải đường về, rồi cho người trong thôn khai khẩn đất hoang để trồng củ cải đường, sau đó chúng ta sẽ trả tiền cho họ, còn có thể mở xưởng sảm xuất đường.”
Về phương diện nông nghiệp, bản thân Thời Khanh Lạc chính là một chuyên gia.
“Mở thêm mấy cái xưởng còn có thể thúc đẩy sự phát triển của thôn chúng ta và các thôn lân cận, để mọi người có thể sống tốt, cùng gắn liền lợi ích với chúng ta.”
Thời cổ đại rất coi trong thanh danh, vì lợi ích mà có thể đoàn kết với nhau, đừng xem thường sức của quần chúng.
Ví dụ như nếu không nhiều người biết nàng, khi nàng c.h.ế.t sẽ không có ai quan tâm.
Nhưng nếu toàn bộ huyện thành đều biết nàng, hơn nữa lợi ích của mọi người đều ràng buộc trên người nàng.
Như vậy khi nàng xảy ra chuyện, vì để lợi ích của mình không bị tổn hại, những người này sẽ phải lên tiếng và đưa tay ra hỗ trợ.
Tiêu Hàn Tranh vừa nghe liền hiểu ý của nàng.
Như vậy rất tốt, bản thân kiếm tiền, đồng thời dẫn dắt những người khác cùng nhau kiếm tiền và phát triển.
Muốn mở xưởng khai thác, không thuê người thì không thể làm được.
Một người vui không bằng mọi người cùng vui, có như vậy mới không dễ bị mọi người nhìn chằm chằm đến đỏ mắt hoặc là bị ghen ghét, bị mọi người coi như cái gai trong mắt.
Ngược lại vì lợi ích, mọi người sẽ gắn liền với nhau, càng duy trì được mối quan hệ tốt.
Hắn gật đầu cười nói: “Được!”
Bất luận là nước sơn hay đường, chúng đều là những thứ đắt tiền, mở xưởng vẫn rất có lời.
Hai người cùng nhau đào củ cải đường, sau khi chất đầy giỏ rồi mới xuống núi.
Tiêu Hàn Tranh chủ động dẫn Thời Khanh Lạc đi: “Nàng muốn xây nhà ở đâu?”
“Ta đề nghị nên mở xưởng ở nơi đang ớau đó, chúng ta có thể chọn địa điểm mới để xây nhà mới.”
Ngôi nhà đang ở cho hắn ký ức không tốt lắm.
Thời Khanh Lạc cười nói: “Ta đã coi trọng một nơi, không những môi trường tốt mà còn tốt cho việc sản xuất giấy của chúng ta.”
“Gần bờ sông không phải có một rừng trúc dại sao, chúng ta có thể mua mảnh đất đó, nhà mới sẽ được xây trên mảnh đất trống giữa rừng trúc.”
“Đặt mình trong rừng trúc, môi trường cũng rất tao nhã, xây một xưởng giấy nhỏ ở bên cạnh, xung quanh cũng có nguyên liệu, như vậy người khác cũng không biết chúng ta dùng cây trúc làm nguyên liệu để sản xuất giấy.”
“Trúc đã chặt có thể trồng lại được, tốt nhất là nên mua hết mảnh đất đó, trồng toàn bộ cây trúc.”
Tiêu Hàn Tranh là người đọc sách, cho dù có học võ công và g.i.ế.c địch ở kiếp trước, hắn vẫn thích những thứ tao nhã.
Vì vậy mới ủng hộ đề nghị này của Thời Khanh Lạc, “Được, nhà mới được bao quanh bời rừng trúc, rất có ý cảnh.”