Đầu tiên hắn ta giới thiệu về Daisy và xuất thân của nàng ấy cho mọi người trong nhà, xong lại giới thiệu người trong nhà với Daisy.
Daisy nhấc váy lên, nhún người chào hỏi người Lương gia: “Chào mọi người!”
Nàng ấy đã học được không ít ngôn ngữ Đại Lương từ Lương Hữu Tiêu, cho nên chỉ cần không quá khó thì vẫn có thể nghe và nói được.
Nhìn thấy cách chào hỏi không ra gì này, người Lương gia không biết nên nói gì cho phải.
Vẫn là lão gia tử có tốt chất tâm lý vững vàng, khách sáo nở nụ cười, nói: “Mời ngồi!”
Lương Hữu Tiêu và Daisy cùng ngồi xuống.
Lại lần nữ giới thiệu tổ phụ tổ mẫu, cha và mẫu thân của hắn ta.
Những món quà mà Daisy chuẩn bị chủ yếu dành cho bốn người họ.
Thế là vui vẻ nhận lấy quà từ tay người hầu, cho Lương lão gia tử và Lương thế tử trước: “Tổ phụ, cha, đây là quà con tặng cho hai người, hy vọng hai người sẽ thích.”
Cái mà nàng ấy tặng chính là lọ thuốc hít tinh xảo.
Sau đó thì tặng quà cho lão phu thân và thế tử phi: “Tổ mẫu, mẫu thân, đây là quần áo và trang sức con tặng cho hai người, hai người mặc vào chắc chắn sẽ rất đẹp.”
Lão phu nhân và thế tử phi đối với cách xưng hô này của Daisy thật là một lời khó mà nói hết.
Muốn sửa cho đúng nhưng chẳng biết phải nói như thế nào, dù sao người ta cũng là khách quý từ ngoại quốc đến.
Chờ sau khi Daisy đi khỏi, phải nói riêng với cháu trai/ con trai mới được.
Hai người bảo thị nữ nhận quà, vừa lịch sự vừa xa cách nói: “Cảm ơn!”
Hai người cũng bảo thị nữ lấy vòng ngọc và trang sức quý giá đưa cho Daisy.
Ngồi một lúc thì đến thời gian dùng cơm tối.
Lương Hữu Tiêu vì muốn để Daisy hòa nhập hơn với gia đình mình, nên đã mời nàng ấy dùng cơm chung.
Trong lúc ăn, Daisy vẫn chưa quen dùng đũa, đa phần đều do Lương Hữu Tiêu gắp đồ ăn cho, còn nàng ấy thì dùng muỗng ăn.
Thế tử phi thấy thế thì sầm mặt, còn chưa gả tới đây mà đã bắt con trai bà ta phải hầu hạ rồi.
Không được, bà ta không thể để một nữ tử ngoại quốc như vậy gả đến nhà mình.
Thế là bà ta lén trừng mắt nhìn Lương Hữu Tiêu mấy lần, nhưng hắn ta lại làm bộ như không nhìn thấy.
Trong bàn ăn, chỉ có mỗi Lương Hữu Tiêu và Daisy là ăn uống vui vẻ, những người khác ngồi ăn mà không biết mùi vị gì, còn không thì cũng là đang xem trò hay.
Ăn cơm xong, Lương Hữu Tiêu không đưa Daisy về sứ quán, mà sắp xếp nàng ấy ở phòng dành cho khách trong viện của hắn ta.
Đưa người về chỗ ở xong, rồi mới quay lại viện của lão thái thái.
Không có Daisy ở đây, mọi người nói chuyện cũng không cần phải kiêng dè gì nữa.
Thế tử phi đen mặt nói: “Con chẳng ra thể thống gì cả, ai cho phép con tự ý định hôn sự hả?”
“Hơn nữa bây giờ vẫn chưa cưới gả, sao con có thể cho người ta ở trong viện mình? Nếu việc này truyền ra ngoài để người khác biết được thì phải là sao đây?”
Đúng là làm bà ta tức c.h.ế.t mà.
Lương Hữu Tiêu cợt nhã cười nói: “Bọn con thích nhau, cho nên mới quyết định ở bên nhau.”
“Truyền ra ngoài, có khi bọn họ còn phải ghen tị khi con có một thê tử ngoại quốc xinh đẹp như vậy, có thể nói được cái gì chứ.”
Người của Lương gia: “……” Xét về mặt dày, Lương Hữu Tiêu tuyệt đối là người đứng đầu trong nhà.
Sắc mặt thế tử phi càng tối sầm lại: “Ta không đồng ý, ta không cần một đứa con dâu như vậy, con nhìn xem trên người nàng ấy mặc trang phục như thế nào? Đúng là đồi phong bại tục.”
“Còn tặng cho ta và tổ mẫu con một cái váy như vậy, thật chẳng ra gì.”
Khi người vừa rời đi, bọn họ đã mở món quà ra nhìn thử.
Lại nhìn thấy bộ váy lộ vai lộ n.g.ự.c như thế kia, bà ta nhìn thôi mà còn cảm thấy hổ thẹn.
Loại quần áo này ở nhà bà ta còn chẳng dám mặc, chứ đừng nói đến việc mặc nó ra ngoài.
Lương Hữu Tiêu nhún vai, còn cười hì hì nói: “Con cảm thấy rất đẹp mà! Mẫu thân có thể mặc riêng cho cha xem, đeo thêm chiếc vòng cổ hồng bảo thạch mà Daisy tặng, cha con nhất định sẽ rất thích.”
Thế tử phi: “……” Nói lời khốn kiếp gì thế hả.
Lương Minh Thành: “……” Đột nhiên muốn đánh c.h.ế.t thằng con trai này cho rồi.
Ông ta lạnh lùng khiển trách: “Vô sỉ, đừng có ăn nói xằng bậy.”
Mấy người của phòng khác đều lén cười thầm.
Vẻ mặt Lương Hữu Tiêu có chút bất lực: “Cha, mẫu thân, con đi đường nhiều ngày rất mệt mỏi, mọi người tha cho con đi nghỉ ngơi có được không?”
Hắn ta đã tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cho nên đối với người nhà có thể đối phó được thì đối phó, nếu không được thì nghe tai này ra tai kia thôi.
Thái độ này thành công chọc tức Lương Minh Thành và thế tử phi: “Thằng khốn này, ngươi đúng là càng ngày càng không ra thể thống gì.”
Lương lão gia tử cũng không nói nên lời: “Con thật sự muốn cưới một nữ nhân như vậy sao?”
Cách ăn mặc như thế, ông ấy thật sự không thể nhìn nổi, cháu dâu mà cứ mặc như thế ra ngoài thì cái mặt già này của ông ấy biết giấu vào đâu chứ.
Lương Hữu Tiêu trả lời: “Đúng vậy, ở Anh quốc con đã cầu thân Daisy, người nhà nàng ấy cũng đã đồng ý hôn sự của bọn con, nói sao thì con cũng phải có trách nhiệm với cô nương nhà người ta chứ?”
“Hơn nữa cách ăn mặc của nàng ấy không phải là đồi phong bại tục. Những nữ tử ở Anh quốc đều ăn mặc như thế. Đây là sự khác biệt văn hóa giữa phương Đông và phương Tây.”