Trong lúc chờ cơm, hai đứa nhỏ không ngừng ngọt ngào gọi ông, sau đó dùng ngón tay chỉ những món ăn trên bàn.

"Gia gia, Gia Gia muốn ăn cái này."

"Gia gia, Nhiên Nhiên muốn ăn cái kia."

Lương Vũ Lâm dùng hết sức gắp đồ ăn vào bát cho hai đứa nhỏ.

Hai đứa nhỏ dùng thìa ăn ngon lành những đồ ăn trong bát, vừa ăn vừa tấm tấc khen: "Gia gia, đồ ăn của gia gia là ngon, cháu yêu gia gia nhất."

Ngồi cùng bàn cùng bên cạnh bàn đích nhân lực chú ý tất cả đều bị hấp dẫn.

Bọn họ chưa từng thấy những đứa nhỏ tự dùng thìa ăn cơm, bình thường đều phải cần có nữ tỳ phục vụ chu đáo.

Quan trọng hơn chính là hai đứa nhỏ vừa ăn vừa khen Nghệ Vương tấm tắc, bộ dạng quả thật rất đáng yêu, bọn họ cũng muốn có những đứa cháu dễ thương như vậy. . . . .

Lương Vũ Lâm chuẩn bị thức ăn ngon cho hai đứa nhỏ, uống rượu dùng bữa với những người cùng bàn.

Hôm nay gả con gái đi, ông tự nhiên cũng cảm thấy vui vẻ.

Hai đứa nhỏ ăn sạch thức ăn trong bát đến không còn lại gì, sau đó đặt thìa xuống, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Lương Vũ Lâm.

Lương lão gia tử vừa vặn an vị bên cạnh Lương Diệc Gia.

Ông một mặt hiền hòa, cười cười nhìn bé hỏi: “Các cháu ăn no chưa?”

Lương Diệc Gia rất lễ phép gật đầu: “Lão gia gia, chúng ta đã ăn no rồi.”

Lương lão gia tử cười hỏi: “Bình thường các cháu đều ăn một mình đúng không? Còn ăn sạch sẽ như vậy.”

Cháu trai của ông đã hơn bốn tuổi rồi, không những lúc ăn cơm cần thị nữ phục vụ mà còn rất kén chọn, thường xuyên ăn hai miếng liền ngừng lại.

Lương Diệc Gia cười ngọt ngào trả lời: “Sau khi chúng ta lên hai tuổi, mẫu thân đã dạy tự ăn rồi.”

“Mẫu thân nói rằng bác nông dân trồng lương thực và trồng rau rất khổ cực, cho nên chúng ta không thể lãng phí lương thực được.”

Lương Diệc Nhiên ở bên cạnh nói thêm: “Mẫu thân còn dạy chúng cháu bài gặt lúa, cho nên chúng ta chưa bao giờ lãng phí lương thực.”

Lương lão gia tử cười nói: “Vậy các cháu bài đó đọc thế nào.”

Lương Diệc Nhiên và Lương Diệc Gia xưa nay đều rất hào phóng, mặc dù là thai long phụng không cùng trứng, nhưng lại có sự thần giao cách cảm của thai song bào.

Thế là liếc mắt nhìn nhau, đồng thời mở miệng: “Gặt lúa giữa trưa…”

Giọng nói của hai đứa đều mềm mại nhẹ nhàng cực kỳ êm tai, thời điểm nói đến việc gặt lúa còn đồng thời lắc lắc hai cái đầu nhỏ, vô cùng dễ thương.

Lương lão gia tử đã sớm nghe nói đôi thai long phượng này của nhà Thời Khanh Lạc thông minh lanh lợi lại vui vẻ, hôm nay gặp được một lần, quả nhiên khiến cho người ta phải cảm thán.

Ông cũng rất muốn ôm về nuôi.

Hề lão gia tử cũng ngồi ở bàn này, cười hỏi: “Ngoại trừ bài này còn có bài khác không?”

Một bàn này cũng là những trọng thần trong triều giống như Nghệ Vương, là hoàng tộc có thân phận không đơn giản, cho nên Nghệ vương phải tự mình chiêu đãi.

Lương Diệc Gia trả lời: “Chúng ta còn có thể đọc thật nhiều bài thơ, còn cả Tam Tự Kinh, đệ tử quy, chúng ta kể được cả chuyện xưa nữa.”

Hề lão gia tử ngẩn người: “Lợi hại như vậy à, thế thì các cháu nói nghe một chút xem?”

Lần này Lương Diệc Gia và Lương Diệc Nhiên không nói cùng nhau, mà ngươi nói vài câu ta nói tiếp vài câu nữa.

Rất nhanh đã đọc xong hơn mười bài thơ cổ, sau đó lão gia tử lại đọc đoạn bắt đầu của Tam Tự Kinh và đệ tử quy, để bọn họ đọc tiếp.

Hai đứa nhỏ đọc hết tất cả ra, những người xung quanh cũng không ăn cơm nữa, toàn bộ đều nhìn về phía bên này.

Bọn người Hề lão gia tử giật mình không thôi, rõ ràng không ngờ tới hai đứa nhỏ lại lợi hại như vậy.

“Các cháu thật sự rất lợi hại.”

Lương Diệc Gia và Lương Diệc Nhiên kiêu ngạo ưỡn bộ n.g.ự.c nhỏ lên, còn làm bộ khiêm tốn: “Cũng chỉ bình thường cả thôi.”

“Ca ca cháu còn có chỗ lợi hại hơn cháu, huynh ấychỉ cần nghe hai lần liền có thể nhớ kỹ, cháu phải nghe ba lần mới có thể nhớ kỹ được.”

Người ở chỗ này: “...” Cái này cũng quá thông minh rồi, nghe hai ba lần liền có thể nhớ kỹ?

Một lão gia tử khác cười nói: “Vậy ta kiểm tra các cháu một chút được không?”

Hai đứa nhỏ không hề sợ hãi, hai đứa bé thường xuyên bị gia gia và cha kiểm tra: “Được ạ.”

Thế là lão gia tử này đọc một đoạn văn của chính mình viết, rồi lặp lại một lần nữa.

Rất nhanh Lương Diệc Nhiên đã lặp lại nó.

Lương Diệc Gia cũng đọc được hơn phân nửa, thời điểm lão gia tử lặp lại lần thứ ba, bé cũng đọc hết toàn bộ.

Lão gia tử này ngẩn người, lại tiếp tục lấy một đoạn dài hơn, đọc trong khoảng thời gian uống cạn nửa chén trà, rồi lặp lại một lần nữa.

Người đang ngồi xem hơn phân nửa cũng là xuất thân tiến sĩ, ngồi bên cạnh cũng không thiếu tiến sĩ làm quan viên.



Bọn họ nghe xong hai lần, người nhớ kỹ nhiều nhất cũng chỉ có thể nhớ rõ một nửa, có những người chỉ nhớ được đôi lời.

Lương Diệc Nhiên vẫn có thể lưu loạt đọc xong rất nhanh.

Lương Diệc Gia cũng đọc hơn phân nửa, nghe ca ca đọc xong, nàng cũng thuộc lòng toàn bộ.

Lương Vũ Lâm một mặt kiêu ngạo đắc chí: “Khả năng ghi nhớ của cháu ta không tệ, mặc dù không phải một lần gặp qua đã không thể nào quên, nhưng hai ba lần đã có thể nhớ kỹ.”

“Cũng chỉ bình thường cả thôi.”

Người ở chỗ này: “...” Thật muốn đánh cho Nghệ Vương một trận, bọn họ bên này chua lắm rồi!

Thật không nghĩ tới cái thai long phượng này không những lanh lợi khả ái, lại còn thông minh đến mức độ này.

Thật sự là một đôi tiểu thiên tài mà!

Một vị lão hoàng thúc nhìn Lương Diệc Gia rồi đùa cô bé: “Như vậy thì ca ca cháu lợi hại hơn cháu rồi.”

Lương Diệc Gia tự tin nói: “Học thuộc lòng thì ca ca lợi hại hơn cháu, nhưng cháu kể chuyện xưa lại hay hơn ca ca.”

Nhóm lão gia tử đều hào hứng: “Vậy Gia Gia kể một câu chuyện cho chúng ta nghe được không?”

Lương Diệc Gia không lập tức đồng ý mà nhìn gia gia mình một chút.

Lương Vũ Lâm gật gật đầu với bé, bé mới bước xuống ghế rồi đứng dậy: “Thế thì Gia Gia đành bêu xấu rồi, kể cho các vị gia gia bá bá thúc thúc nghe về một chuyện xưa về sói vậy.”

“Lúc trước có một hài tử được nuôi thả, hắn…”

Lương Diệc Gia chẳng những kể lưu loát toàn bộ chuyện xưa, mà còn có thêm những biểu cảm và động tác phong phú, thêm vào đó là dung mạo xinh đẹp tinh xảo, nhìn qua đặc biệt linh động khả ái.

Kể xong chuyện xưa bé còn cúi đầu với mọi người: “Chuyện xưa của ta kể xong rồi, cảm ơn mọi người!”

Một đám người cảm thấy yêu thích không chịu được, tại sao lại có thể có một tiểu cô nương khiến người khác thích đến thế.

“Vương gia, cháu trai cháu gái của ngài cũng quá lợi hại rồi, còn nhỏ đã như vậy, tương lai sẽ ghê gớm biết chừng nào!”

“Đúng thế, chắt trai nhà ta lớn như vậy rồi còn ngồi chưa vững nữa, càng không thể nào đọc nhiều sách như vậy.”

“Chắt trai của ta có thể nghe hiểu được chuyện xưa, thế nhưng không thể nào kể ra một cách sinh động như Gia Gia được.”

“Cháu ta ba tuổi vỡ lòng, lúc trước ta vẫn rất kiêu ngạo, bây giờ so sánh với cháu trai cháu gái của vương gia, ta thật sự cảm thấy xấu hổ.”

“Vương gia, các ngài làm sao dạy được vậy?”

Sự thông minh của thai long phượng này thật sự là ngoài dự liệu của bọn họ.

Không chỉ có dung mạo xinh đẹp lanh lợi khả ái, còn thông minh lợi hại như thế, đây quả thật đúng là cháu trai cháu gái của nhà khác, bọn họ quá thấy còn thèm.

Khóe môi Lương Vũ Lâm giương lên: “Ta và phụ mẫu bọn nó cũng chỉ tùy tiện dạy một chút, chủ yếu vẫn là do sự thông minh của hai đứa nhóc.”

Người ở chỗ này: “...” Tùy tiện dạy một chút đã như vậy, thế thì nếu như dạy thật tốt chỉ sợ là sẽ muốn lên trời rồi, Nghệ Vương thật sự khiến người ta căm ghét.

Nghệ Vương thưởng thức đủ loại ánh mắt hâm mộ và ghen ghét mà mọi người quăng tới.

Lúc này mới chuyển chủ đề: “Chẳng qua con dâu ta nói làm bạn và làm gương là phương pháp giáo dục tốt nhất, cho nên các ngươi cần phải làm bạn với hài tử nhiều hơn, đồng thời kiềm chế hành vi của mình, làm tấm gương tốt cho hài tử.”

Nói về phương diện giáo dục hài tử, con trai và con dâu của ông thật sự rất lợi hại, còn có riêng một ngọn cờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play