Trong lúc về thôn tế bái tổ tiên, người của Tiêu gia cũng không mấy nhiệt tình, có thể cảm nhận được sự thờ ơ của tộc trưởng và những người khác.
Vì người trong tộc đã nhận được không ít ơn huệ của con trai cả và con dâu xấu xa, cho nên rất có thành kiến về việc ông ta bỏ vợ bỏ con.
Cũng bởi vậy mà ông ta về thôn một lần rồi không bao giờ quay lại nữa.
Muốn nhận con thừa tự, lại bị cha nương ông ta phá hư.
Trên mặt Tiêu lão gia từ tràn đầy từ ái và quan tâm hỏi.
"Đứa bé này nhìn vào đã biết không phải người thông minh, chúng ta cũng là vì muốn tốt cho ngươi."
"Chỉ có một mình ngươi là có tước vị, tương lai đứa bé này cũng không thể quá ngốc.
Tiêu lão thái cũng ở một bên phụ họa: "Đúng vậy, đứa bé này nhìn một cái đã không thấy nhanh nhẹn, không nói đến chuyện kém hơn Tranh Nhi và Dật Nhi, ngay cả Đại lang Nhị lang cũng kém xa."
Tiêu Nguyên Thạch: "..."
Không sánh bằng con trai lớn và con trai thứ hai, ông ta thừa nhận.
Nhưng kéo hơn Đại Lang và Nhị lang chỉ biết hút m.á.u kia, đúng là chuyện cười.
Chân của ông ta tàn phế, cũng không thích về thôn, chỉ có thể tạm thời thôi.
Tiếp đó tùy tùng của ông ta từ bên ngoài đi vào, trong tay cầm một bức thư.
Tiêu Nguyên Thạch nhận lấy thư, từ bên trong rút ra mấy bức vẽ.
Phía trên vẽ đều là cặp long phượng, còn có một bức thư, đặc biết viết tình huống của hai đứa bé.
Trong này tất nhiên là nói hai đứa bé có bao nhiêu thông minh, miệng ngọt biết dỗ người, rất là săn sóc,...
Lúc đầu Tiêu Nguyên Thạch cũng chỉ cho người tìm hiểu tin tức của con trai lớn.
Sau đó bên kia truyền đến tin tức của cháu trai và cháu gái, còn có hai bức vẽ.
Cũng không biết lúc ấy nghĩ như thế nào, ông ta để cho người ở Bắc Thành mỗi thành vẽ mấy bức vẽ và chuyện của hai đứa bé gửi về.
Như vậy đã kiên trì ba năm rồi, đối với đôi cháu trai cháu gái này ông ta cũng từng chút một để ý.
Đưa tay sờ bức tranh của hai đứa bé, đột nhiên ông ta nói: "Ta muốn đi kinh thành một chuyến."
Mỗi lần đọc thư biết Nghệ vương dẫn hai đứa bé ra ngoài chơi như thế nào, hai đứa bé dỗ Nghệ vương vui vẻ ra sao, ông ta đều khổ sở.
Ông ta mới là gia gia ruột, lúc này lại bị phá hư chuyện, đột nhiên ông ta muốn gặp cháu trai cháu gái ruột.
Thấy Tiêu Nguyên Thạch như vậy, lão gia tử và lão thái thái cũng không thấy lạ.
Ban đầu còn mắng trong lòng, sớm biết như vậy, lúc trước cần gì phải cắt đứt quan hệ, lúc này còn quan tâm như thế làm gì?
Bây giờ lại có chút đồng tình cho con trai, cảm thấy thật tạo nghiệt.
Nghe được ông ta nói muốn đi kinh thành, hai người đều sững sốt: "Đi kinh thành làm gì?"
Tiêu Nguyên Thạch thu bức tranh lại: "Muốn đi thì đi thôi, không có tại sao."
Lão thái thái nhíu mày: "Không phải là ngươi muốn đi thăm hai đứa bé kia chứ?"
"Bây giờ gia gia của người ta là Nghệ vương, ngươi đi thì có lợi ích gì?"
Đi kinh thành một chuyến tốn bao nhiêu bạc chứ!
Sắc mặt Tiêu Nguyên Thạch âm trầm, ông ta không thích nghe nhất chính là câu này, "Nghệ vương cũng không phải là ruột thịt."
Ông ta mới phải.
Tên khốn kiếp Nghệ vương ghê tởm, cướp thê tử con cái của ông ta, bây giờ ngay cả cháu trai cũng muốn cướp.
Tiêu lão thái thái trợn trắng mắt, lẩm bẩm: "Ngay cả Nghệ vương ngươi cũng không bằng đâu, ít nhất người ta là gia gia trên danh nghĩa, còn gia gia đã cắt đứt quan hệ như ngươi là cái thá gì."
Tiêu Nguyên Thạch nghe nói như vậy lại tức giận, đập đồ trên bàn xuống: "Ta nhất định phải đi kinh thành, các ngươi đừng xen vào."
Tiếp đó phân phó tùy tùng đi sắp xếp, bây giờ ông ta chỉ muốn tận mắt nhìn thấy cháu trai ruột một chút.
Lão gia tử thấy con trai thứ hai như vậy, kéo lão thái thái, thở dài: "Tùy nó đi."
Đi xem rồi, người ta không nhận, mới có thể từ bỏ hoàn toàn ý định, trong tương lai cũng sẽ để lại tước vị và tài sản cho mấy đứa cháu.
Lão thái thái cũng không nói thêm gì, trong lòng nghĩ chờ lão nhị đi kinh thành, bà ta sẽ lén sang tên cửa tiệm cho cháu trai lớn và cháu trai hai.
Kinh thành, Tiêu Hàn Tranh tan làm trở về, cùng dùng xong cơm với Thời Khanh Lạc.
Hắn cười nói: "Tiểu nha đầu kia trực tiếp dỗ dành Hoàng thượng phong làm Huyện chủ, hôm nay các đồng liêu đều hâm mộ nhìn ta."
Thời Khanh Lạc cười khẽ: "Chàng cũng có thể giống như cha, khoe khoang con gái thật tốt."
Người gia gia Nghệ vương này ở Bắc Thành thích làm nhất một chuyện, đó chính là ba đứa nhỏ đi khoe khoang, làm cho không ít người hâm mộ, cũng muốn có cháu trai cháu gái hoặc con gái như vậy.
Tiêu Hàn Tranh bật cười: "Ta so sánh với cha, mặt không được dày cho lắm."