Sau đó đưa vào động phòng.

Vì người thành thân chính là Nghệ vương, cho nên những người cùng thế hệ cũng không tiện náo động phòng, bọn tiểu bối càng không dám.

Sau khi Khổng Nguyệt Lan được đưa vào phòng tân hôn, liền có thị nữ dâng đồ ăn lên, nói là vương gia căn dặn cho vương phi ăn chút điểm tâm để lót dạ.

Khổng Nguyệt Lan cũng không từ chối, ăn một chút nhưng không bỏ khăn trùm đầu ra.

Một lúc sau Lương Vũ Lâm đã quay lại, hoàng huynh giúp ông chắn rượu nhưng không ai dám chuốc rượu Hoàng đế, thế là ông thành công chạy trốn.

Ông nâng khăn trùm đầu lên, liền thấy đôi mắt ửng đỏ của Khổng Nguyệt Lan đang dịu dàng nhìn mình.

Đỏ mắt là vì lúc rời khỏi Tiêu gia không nhịn được mà khóc.

Lương Vũ Lâm nhìn người trong lòng, bước tới ngồi xuống, vươn tay ôm lấy Khổng Nguyệt Lan.

Sau đó cả hai hoàn thành lễ nghi cuối cùng, đó là ăn sủi cảo sống.

Sau khi lễ xong, những người khác đều rời khỏi phòng.

Lương Vũ Lâm cầm c.h.ặ.t t.a.y của Khổng Nguyệt Lan, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ dịu dàng nhìn bà: “Nương tử, sau này chúng ta đã là phu thê!”

Trên mặt Khổng thị thoáng ửng hồng, có chút ngượng ngùng nhìn ông: “Tướng công, sau này quãng đời còn lại của ta mong chàng chỉ bảo nhiều hơn!”

“Nhất định không phụ lòng nương tử!” Lương Vũ Lâm nói xong liền cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng ngọt ngào của thê tử.

Nến long phụng cháy một đêm, nhiệt độ trong phòng cũng không ngừng tăng lên.

Ngày hôm sau, Khổng Nguyệt Lan đi theo Nghệ vương vào cung gặp thái hậu và Hoàng đế, bái lạy tổ tông, thêm tên vào ngọc điệp của hoàng thất.

Ba ngày sau lại mặt xong, cả nhà Tiêu Hàn Tranh dọn đến Nghệ vương phủ ở.

Hôn sự của Tiêu Bạch Lê và Hề Duệ cũng được quyết dịnh.

Lại qua mấy ngày, Tiêu Hàn Tranh đưa cả nhà mình, cộng thêm Hề Duệ, Tịch Dung, cùng với Ngũ hoàng tử và Ngũ hoàng tử phi, đoàn người rời khỏi kinh thành trở về Bắc Thành.

Trên đường trở về, vì Thời Khanh Lạc đang mang thai và sức khỏe của Ngũ hoàng tử phi không được tốt lắm, cho nên đoàn người cũng không vội vã lên đường.

Mỗi khi đến một nơi, sẽ dừng lại một ngày để nghỉ ngơi ngắm cảnh.

Ngũ hoàng tử phi có dung mạo xinh đẹp mềm mại, nhưng vì sức khỏe không tốt nên khiến người khác vừa nhìn đã cảm thấy yếu đuối, mỏng manh.

Tính tình dịu dàng như nước, nói chuyện cũng ấm áp dễ nghe, rất giống mẫu nữ tử chung thủy.

Mặc dù tích cách không giống như mấy người Thời Khanh Lạc, Tịch Dung và Tiêu Bạch Lê nhưng bất ngờ là bọn họ lại rất hợp nhau.

Tiêu Hàn Tranh cũng đang giúp Ngũ hoàng tử phi điều dưỡng cơ thể, giờ đây nàng ấy đã đỡ hơn rất nhiều

Trước đó luôn có người nói với nàng ấy rằng, cơ thể nàng không tốt sau khi thành thân sẽ không thể có con được, liên lụy đến Ngũ hoàng tử.

Cũng vì thế mà nàng ấy chất chứa tâm sự, tâm trạng không tốt thì cơ thể cũng không khỏe được.

Nhưng vì Ngũ hoàng tử vẫn luôn không rời không bỏ, còn đặc biệt mời Tiêu Hàn Tranh xem bệnh cho nàng ấy, lại muốn đưa nàng ấy cùng đến Bắc Cương, chút khúc mắc ấy cũng dần vơi đi.

Tâm trạng tốt hơn, cả người cũng sảng khoái, cơ thể càng nhanh hồi phục.

Quan hệ giữa Hề Duệ và Ngũ hoàng tử cũng không tệ.

Hôm nay, sau khi ăn trưa xong ở một huyện thành, Thời Khanh Lạc liền đưa mấy nữ tử đi dạo phố.

Nhìn Tiêu Bạch Lê nhà mình kéo Ngũ hoàng tử phi vừa cười vừa nói, Hề Duệ liền hỏi Ngũ hoàng tử: “Thời điểm quan trọng, sao ngươi lại theo bọn ta quay về Bắc Cương?”

Lương Hành Ngọc biết Hề Duệ có ý gì.

Trong kinh thành, lão Lục bị tống đến Tây Nam. Không biết có phải do đại ca và nhị ca của hắn ta cùng nhau tính kế lão Lục hay không, dù hai người bọn họ từ trước tới nay đều cạnh tranh ngoài sáng lẫn trong tối, nhưng bây giờ lại hợp sức với nhau.

Hợp sức muốn làm gì? Tất nhiên là để kéo Thái tử xuống ngựa.

Bây giờ càng là thời khắc then chốt để lão Đại và lão Nhị hợp sức chống lại Thái tử.

Ánh mắt Lương Hành Ngọc cũng dừng lại trên người thê tử đang đi đằng xa: “Chính vì là thời khắc then chốt nên ta mới không muốn dính vào vũng nước đục này.”

Ngoài không coi trọng việc nhị ca tranh giành vị trí đó, còn vì nhị ca đã chạm vào điểm giới hạn của hắn ta.

Hắn ta thật sự không ngờ nhị ca lại sắp xếp người bên cạnh hoàng tử phi của mình. Trước đó, sau khi hắn ta một mình rời khỏi kinh thành đến Bắc Cương, nhị ca thường cho người truyền đến chỗ hoàng tử phi của mình mấy chuyện tiêu cực.

Chính vì muốn làm hoàng tử phi của hắn ta buồn bực mà chết, sau đó để hắn ta tiếp tục cưới một hoàng tử phi khác có thể trợ giúp được cho đại nghiệp của nhị ca.

Hoàng tử phi hiện tại của hắn ta là do phụ hoàng quyết định, là người của phái thanh lưu, trong tộc có hai ngự sử, hơn nữa lại là người trung thành với Hoàng đế, căn bản không thể chỉ vì gả con gái cho mình mà đứng về phe của mình.

Theo hắn ta thấy, gia tộc của thê tử rất thông minh, khó trách lại được phụ hoàng trọng dụng.

Nhưng vì nhị ca không thể mượn sức thê tộc của hắn ta, cảm thấy bọn họ thật không biết điều nên muốn vứt bỏ.

Nhưng trước sau chưa hề hỏi qua ý kiến của hắn ta mà đã ra tay, đúng là quá đáng.

Nghe Tiêu Hàn Tranh chẩn bệnh, trước khi hoàng tử phi cùng hắn ta đến Bắc Cương, còn bị người ta cho ăn đồ ăn có tính tương khắc với nhau. Cho nên khoảng thời gian trước mới bệnh không xuống giường được.

Đây cũng là thủ đoạn của nhị ca và mẫu tộc của hắn ta.

Sau khi biết được điều này, hắn ta chỉ cảm thấy cõi lòng lạnh buốt.



Ngay cả khi hắn ta không hề muốn dính dáng gì đến việc tranh giành ngai vàng, nhưng vì là ca ca ruột cùng một mẫu thân với mình, mà hắn ta vẫn tận tâm hỗ trợ.

Nhưng ai ngờ ca ca lại tự cho là đúng, chẳng tôn trọng hắn ta một chút nào.

Vẫn luôn mồm nhấn mạnh sẽ cho hắn ta được như Nghệ vương thúc.

Nhưng thật ra hắn ta chưa bao giờ ôm hy vọng, đầu tiên là hắn ta không tài giỏi như Nghệ vương thúc, thứ hai là nhị ca của hắn ta so với phụ hoàng thì còn kém rất xa.

Hắn ta nhún vai nói: “Ta không muốn dính dáng gì tới việc đó của bọn họ.”

Vốn hắn ta cũng không có ý nghĩ muốn đi theo nhị ca tranh hoàng vị, hơn nữa việc nhị ca làm đã hoàn toàn khiến lòng hắn ta nguội lạnh, hắn ta quyết định bước xuống khỏi thuyền.

Cho nên lần này mới mang theo hoàng tử phi quay về Bắc Thành, phụ hoàng không nói gì cũng coi như đã đồng ý.

Tiêu Hàn Tranh biết Nhị hoàng tử đã làm những chuyện gì sau lưng, cho nên đại khái có thể đoán Ngũ hoàng tử đang nghĩ gì.

Hắn mở miệng nói: “Tránh đi cũng tốt, nếu không sau này chẳng những hại mình mà còn liên lụy đến người bên cạnh.”

Cảm nhận của hắn đối với Ngũ hoàng tử tương đối khá tốt.

Tuy cùng một mẹ với Nhị hoàng tử, nhưng tác phong làm việc lại có điểm riêng của bản thân.

Theo lời của tiểu thê tử thì là, tam quan của Ngũ hoàng tử vẫn bình thường, không bị xiêu vẹo.

Chỉ cần nhìn từ việc Ngũ hoàng tử không hề bỏ rơi hoàng tử phi bị bệnh của mình, còn mời hắn xem bệnh giúp, còn đưa hoàng tử phi rời xa kinh thành, liền biết nhân phẩm của Ngũ hoàng tử cũng không tệ lắm.

Không cần cứ phải bám theo con đường của Nhị hoàng tử mãi, tránh để sau này bị liên lụy.

Nếu một người như Nhị hoàng tử trở thành Hoàng đế, hắn ta nhất định sẽ không giống như Hoàng đế hiện tại, sẽ tín nhiệm và giao toàn quyền cho đệ đệ.

Với tính cách như vậy, cũng không thể là một quân vương tốt.

Dù sao thì hắn cũng không bao giờ xem trọng Nhị hoàng tử.

Tuy Hề Duệ là tên ăn chơi trác táng, nhưng vẫn biết một số chuyện trong triều.

Hắn ta vươn tay vỗ bả vai Ngũ hoàng tử: “Lựa chọn của ngươi là đúng, chạy ra ngoài có thể thanh tĩnh hơn nhiều.”

Nếu không, chắc chắn Nhị hoàng tử sẽ không bao giờ buông tha cho đệ đệ ruột là Ngũ hoàng tử.

Ngũ hoàng tử hiểu được ý của Tiêu Hàn Tranh và Hề Duệ, trong lòng hắn ta có chút cảm động.

Vì Tiêu Hàn Tranh và Hề Duệ coi hắn ta là bạn, nếu không cũng sẽ không nói ra những lời này.

Hắn ta gật đầu: “Đúng vậy, sau này ta sẽ theo các ngươi ra ngoài lăn lộn.”

Trong khoảng thời gian ngắn hắn ta sẽ không về lại kinh thành, nhị ca và mẫu phi có giận thì hắn ta cũng làm như không biết.

Thật ra nếu hắn ta không quen biết đám người Tiêu Hàn Tranh và thân thiết với bọn họ, hắn ta cũng sẽ không bức thiết muốn bò ra khỏi cái hố của nhị ca.

Bây giờ hắn ta thật sự cảm thấy may mắn vì trước đó nhị ca đã bắt mình tới Bắc Cương, giúp hắn ta nghĩ thông suốt tất cả mọi chuyện.

Hắn ta lại nói với Hề Duệ: “Khi nào đến Bắc Thành, ta cũng sẽ theo ngươi đến học viện thợ thủ công làm việc.”

Hề Duệ cười nói: “Được đó, hoan nghênh ngươi!”

Ngũ hoàng tử không hề nói suông, sau khi đoàn người về tơi Bắc Thành, hắn ta thật sự theo Hề Duệ đến học viện thợ thủ công.

Nhưng hắn ta không có hứng thú lắm với các loại máy móc, mà thích kiến trúc xây dựng hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play