Tiêu Bạch Lê hỏi: "Vậy huynh có người thích hợp để kết thân không?"
Hề Duệ liếc trộm Tiêu Bạch Lê: "Những người đó ta đều không hài lòng, còn muội thì sao?"
Tiêu Bạch Lê cười nói: "Có mấy nhà cũng không tệ lắm."
Hề Duệ vừa nghe như vậy đã nóng nảy: "Muội có thể đừng đồng ý với bọn họ hay không?"
Tiêu Bạch Lê nhìn hắn ta: "Tại sao?"
Hề Duệ hít sâu một hơi, bất cứ giá nào, nói ra: "Bởi vì, bởi vì ta muốn thành thân với nàng."
Hôm nay hắn ta nghe được có không ít con cháu thế gia muốn vô tình gặp gỡ Tiêu Bạch Lê, còn có một Lục hoàng tử nhìn chằm chằm nữa.
Nghe nói mẫu tộc của Đại hoàng tử cũng có ý muốn cầu hôn Tiêu Bạch Lê.
Vốn dĩ hắn ta muốn tiếp xúc nhiều hơn tạo tình cảm với Tiêu Bạch Lê, chờ nước chảy thành sông mới cầu hôn.
Nhưng bây giờ đột nhiên không chờ được nữa, mặc kệ những người kia cầu hôn vì mục đích gì, nhưng Bạch Lê bị mơ ước, thật sự làm cho hắn ta khó chịu.
Chính hắn ta cũng vậy, người muốn kết thân với Hề gia không ít, hắn ta cũng không muốn để cho bạch Lê hiểu lầm.
"Duệ ca, huynh muốn kết hôn với ta?” Tiêu Bạch Lê cố ý vòng đến chủ đề này, vì chính là đang chờ những lời này của hắn ta.
Hề Duệ lập tức gật đầu: "Đúng, ta muốn thành thân với nàng."
Trong mắt hắn ta tràn đầy nghiêm túc và tình ý: "Bạch Lê, ta thích nàng muốn cưới nàng về làm thê tử, cả đời này chỉ đối tối với mình nàng thôi."
"Ta có thể đảm bảo sau khi cưới nàng, sẽ giống như lão Tiêu với Thời Khanh Lạc vậy, tuyệt đối không nạp thiếp, càng không quan tâm đến những nữ nhân khác, chúng ta cứ như vậy sống qua ngày.”
"Nàng thích ăn, ta có thể theo nàng làm các món ăn ngon."
"Nàng thích chơi, ta có thể đi theo du sơn ngoại thủy với nàng."
Tiếp đó hắn ta lại bổ sung: "Người trong nhà ta đều rất thích nàng, bọn họ đều ủng hộ ta cưới nàng."
Tiêu Bạch Lê cảm thấy hắn ta nói thật êm tai, thích ăn gì thì làm với nàng ấy, thích chơi thì đi du sơn ngoạn thủy với nàng ấy, đây là chuyện chỉ sợ chỉ có Duệ ca mới làm được.
Nàng ấy cũng không phải là người làm ra vẻ, càng không muốn nói lời ứng phó với hắn ta,
Vì thế mỉm cười gật đầu, “Được!”
Hề Duệ đã chuẩn bị tốt sẽ bị cự tuyệt, hoặc là nàng ấy sẽ nói phải đi về hỏi ý kiến trong nhà một chút, hoặc là phải suy nghĩ thêm gì đó.
Bởi vậy nghe được lời của nàng ấy, đều có chút há hốc mồm, “A!”
Nhìn bộ dạng ngốc lăng của hắn ta, Tiêu Bạch Lê cười ra tiếng: “Duệ ca, có phải huynh vui đến choáng váng rồi không?”
“Đúng vậy, ta vui đến choáng váng rồi, ta có chút không tin tưởng được.” Hề Duệ vô cùng kích động nhìn nàng ấy, muốn xác nhận lần nữa, “Bạch Lê, nàng đáp ứng lời cầu hôn của ta?”
Tiêu Bạch Lê gật đầu, “Đúng vậy, ta đáp ứng rồi.”
Nàng ấy tự nhiên hào phóng nói trắng ra: “Bởi vì ta cũng thích Duệ ca!“
Tẩu tử nói, hạnh phúc đều là phải dựa vào mình đi tranh thủ, thích phải lớn tiếng nói ra.
Tin tưởng người nàng thích nàng, nghe được nàng ấy cũng thích mình, sẽ vui mừng giống như nàng ấy vậy.
Hề Duệ trừng lớn đôi mắt, hiển nhiên không nghĩ tới nàng ấy sẽ nói cũng thích mình.
Mặt của hắn ta hơi đỏ, hoàn toàn là vì kích động.
Hắn ta nhịn không được đứng lên, “Ta, ta rất vui.”
“Bạch Lê, ta nhất định sẽ không cô phụ nàng.”
“Ta, ta chờ không kịp, hiện tại ta muốn trở về để người nhà đến nhà nàng cầu hôn.”
Hắn ta thật sự chờ không kịp, hận không thể lập tức làm cho cả kinh thành đều biết, Tiêu Bạch Lê muốn đính hôn với hắn ta.
Tiêu Bạch Lê nhìn bộ dạng ngốc nghếch này của hắn ta, chẳng những không ghét bỏ, còn cảm thấy đáng yêu, “Được, vậy chúng ta đi về trước.”
Hề Duệ gật đầu, “Được, ta đưa nàng về trước, ta lại trở về.”
Vì thế hai người cùng nhau rời khỏi trà lâu.
Hề Duệ đưa Tiêu Bạch Lê về đến cửa Tiêu phủ.
Hắn ta có chút thấp thỏm hỏi: “Bạch Lê, chắc người nhà nàng sẽ đồng ý chứ?”
Tuy rằng hắn ta và phu thê lão Tiêu có quan hệ rất tốt, nhưng cũng sợ bọn họ ghét bỏ tên ăn chơi trác táng là mình, không muốn gả Bạch Lê cho hắn ta.
Hắn ta căng thẳng đến mức trán đều là mồ hôi, “Ta có nên đi chào hỏi người trong nhà của nàng trước không?”
Tiêu Bạch Lê nhìn ra sự căng thẳng cùng lo lắng của hắn ta, nàng ấy cười trấn an, “Duệ ca, huynh tốt như vậy, sao nhà ta có thể không đồng ý chứ.”
Hề Duệ ngượng ngùng sờ cái mũi, “Ta tốt sao? Nhưng người khác đều nói ta là ăn chơi trác táng bùn nhão không thể trác tường.”
Trước kia những thế gia nữ tử cũng ghét bỏ hắn ta như vậy.
Tất nhiên, hắn ta cũng khinh thường những nữ tửđó .
Trong mắt Tiêu Bạch Lê tràn đầy nghiêm túc nói: “Ta cảm thấy huynh rất tốt! Ở mặt máy móc và quản lý học viện huynh rất có thiên phú, ở trong đám con cháu thế gia tuyệt đối xếp hạng cao.”
“Hơn nữa huynh biết sở thích của ta, sẽ cùng ta làm chuyện ta thích, đây là công tử thế gia khác không làm được.”
“Lại nói là ăn chơi trác táng thì thế nào? Huynh lại không có ăn gạo nhà bọn họ, càng không làm chuyện ức h.i.ế.p dân lành.”
“Dù sao ta cảm thấy huynh tốt, huynh phải tự tin vào mình một chút.”