Tuy rằng đều biết tạm thay là tương đương đã quyết định, nhưng một ngày không chính thức, phẩm cấp của Tiêu Hàn Tranh sẽ không tăng lên.

Nhà bọn họ và Tiêu gia xưa nay giao hảo, đương nhiên muốn giúp Tiêu Hàn Tranh xác định công lao.

Ông ta vừa nói như vậy, Lương gia cùng Phỉ gia cũng sôi nổi đứng ra tán đồng.

Hoàng đế cũng rất xem trọng Tiêu Hàn Tranh, dựa theo tình huống hiện tại, quả nhiên là phúc tướng của ngài.

“Chờ chiến sự hai nước kết thúc, trẫm sẽ tăng phẩm cấp của hắn lên.”

Chỉ hy vọng tiếp theo Tiêu Hàn Tranh đừng làm ngài thất vọng, ngài cũng sẽ không bạc đãi đối phương.

Ngài nói xong lại cười lấy ra một bức thư gửi từ biên cảnh.

“Nhóm lão tướng quân đưa thư đến, để cho trẫm giữ Tiêu Hàn Tranhtiếp tục làm chủ soái Bắc Cương, nói hắn không đánh giặc quá lãng phí thiên phú, các ngươi thấy thế nào?”

Lương Vũ Lâm biết chí của con trai lớn nhà mình ở triều đình

Vì thế cười nói: “Thần đệ cảm thấy để Hàn Tranh canh giữ ở Bắc Cương làm tướng quân ngược lại sẽ lãng phí, tuy rằng hắn là tướng tài, nhưng xem công trạng của hắn ở huyện Hà Dương cùng Bắc Thành, vẫn càng thích hợp làm quan văn.”

Hộ Bộ thượng thư cũng lập tức nói: “Thần tán thành.”

“Thần cũng cảm thấy Tiêu Hàn Tranh là một nhân tài, Hộ bộ chúng ta cần một quan viên như vậy.”

Phúc Bảo quận chúa là ‘em bé vàng’, Tiêu Hàn Tranh và nàng có thể làm ra những chuyện lợi nước lợi nhà, Hộ bộ bọn họ thiếu một quan viên biết kiếm tiền như vậy.

Binh Bộ thượng thư thấy thế không khỏi nói: “Thần ngược lại cảm thấy Tiêu Hàn Tranh là tướng tài có mưu lược, càng thích hợp với Binh Bộ.”

Tiêu Hàn Tranh tự có năng lực, bên người còn có ‘em bé vang’, tới Binh Bộ rất tốt.

Công Bộ thượng thư cũng không cam lòng yếu thế, “Tiêu Hàn Tranh cùng Phúc Bảo quận chúa ở Bắc Thành xây một học viện thợ thủ công, nghe nói rất được bá tánh hoan nghênh, thần cảm thấy hắn cũng rất thích hợp vào Công Bộ.”

Có năng lực lại mang theo ‘em bé vàng’, ai không muốn chứ!

Lễ Bộ thượng thư cũng cười ha hả nói: “Tiêu Hàn Tranh chính là đại tam nguyên, vào Lễ Bộ cũng rất thích hợp.”

Những người khác không nghĩ tới bốn bộ thượng thư đều tranh nhau muốn Tiêu Hàn Tranh, bọn họ phát hiện lần này giá trị của phu thê Tiêu Hàn Tranh còn lớn hơn trong tưởng tượng của bọn họ.

Trừ bỏ Thái Tử không có cảm xúc gì, trên mặt của vài vị hoàng tử đã có chút biểu hiện.

Trong lòng nghĩ phải làm thế nào để mượn sức Tiêu Hàn Tranh cho thỏa đáng đi?

Càng nhiều người nghĩ tới Tiêu Bạch Lê cùng Tiêu Hàn Dật.

Hoàng đế đã có sắp xếp con đường sau này của Tiêu Hàn Tranh, ngài cười nói: “Chờ chiến sự hai nước chấm dứt thì lại nói sau.”

Làm tướng quân tự nhiên là quá lãng phí, nhưng triều hồi về kinh lại không thích hợp, còn phải rèn luyện một chút mới ổn thỏa..

Người ở đây cũng đều nhìn ra được tới hoàng đế rất xem trọng Tiêu Hàn Tranh, một đám càng coi trọng Tiêu Hàn Tranh hơn.

Mọi người đều không có cường điệu nhắc đến chuyện của lão thần tiên, nhưng mặc kệ là hoàng đế hay là đại thần đều rất coi trọng.

Hoàng tử cùng các đại thần đều biết, tạo hóa của Phúc Bảo quận chúa còn ở phía sau, có thể giao hảo tuyệt đối không thể trở mặt.

Sau khi trở về, mấy hoàng tử cùng một ít đại thần đều truyền tin tức đến Bắc Thành.

Bọn họ đều đặt trọng điểm vào Tiêu Bạch Lê cùng Tiêu Hàn Dật.

Nếu có thể cưới Tiêu Bạch Lê, hoặc là gả nữ nhi cho Tiêu Hàn Dật, vậy chẳng những có thể mượn sức phu thê Tiêu Hàn Tranh phu thê, còn có thể được Nghệ Vương coi trọng, đẹp cả đôi đàng.

Lương gia, đám người lão gia tử có chút tiếc nuối, Lương Hữu Tiêu chạy ra biển lang bạt, nếu không vẫn có hy vọng cưới Tiêu Bạch Lê.

Chẳng qua có Lương Hữu Tiêu quan hệ tốt với Tiêu Hàn Tranh, đối với Lương gia bọn họ mà nói cũng coi như là có lợi, chỉ có thể từ bỏ liên hôn, cho nên không có truyền tin cho Bắc Thành..

Hề gia bên này cũng không truyền tin.

Tuy rằng bọn họ cũng hy vọng có thể để Hề Duệ cưới Tiêu Bạch Lê, nhưng lại không nghĩ nhúng tay quá nhiều.

Nếu là Hề Duệ không thích Tiêu Bạch Lê, bọn họ sẽ không miễn cưỡng hắn ta.

Nếu Hề Duệ chính mình thông suốt, tự nhiên sẽ đi chủ động theo đuổi, cũng không cần bọn họ nhọc lòng.

Nhà bọn họ không cần Hề Duệ liên hôn tới củng cố địa vị.

Sau khi Tiêu Hàn Tranh suất quân đánh hạ biên thành Cát quốc, bắt Gia Luật Đông Hách đang hôn mê cùng vài tên chủ tướng làm tù binh, tin tức truyền tới Bắc Thành.

Trên có thế gia đại tộc, dưới có bình dân bá tánh đều kích động.

“Tiêu đại nhân quá lợi hại, nhanh như vậy đã công phá biên thành quan trọng của quân địc rồi.”

“Còn bắt chủ soái của đối phương làm tù binh, quá nhanh đi.”

“Nghe nói Cát quốc phái tân chủ soái, cũng không biết như thế nào?”

“Mặc kệ phái ai chúng ta Đại Lương đều không sợ, chiến thần Bắc Vương, tướng quân giỏi Gia Luật Đông Hách của bọn họ đều là bại tướng của Tiêu đại nhân, những người khác tới cũng sẽ bị kéo xuống ngựa”

“Chúng ta bên này trừ bỏ Tiêu đại nhân lợi hại ra, còn có Phúc Bảo quận chúa.”

“Đúng vậy, nếu bọn chúng không sợ lão thần tiên, vậy cứ việc bắt Phúc Bảo quận chúa, xem có nổ c.h.ế.t bọn họ không.”

“Có Tiêu đại nhân và Phúc Bảo quận chúa, biên cảnh của Bắc Cương chúng ta an toàn rồi.”

Đánh hạ biên thành chẳng những làm sĩ khí của đại quân Đại Lương dâng cao, cũng làm cho các bá tánh tràn ngập tin tưởng.

Trong lúc nhất thời ở Bắc Cương thanh danh của Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc lại cao hơn một tầng.

Đương nhiên, theo tin tức tốt không ngừng truyền đến, cũng có một ít người hận đến ngứa răng, trong lòng rất hụt hẫng.

Ví dụ như Cẩm Vương nằm ở trên giường, Hoàng thái phi bị bắt thanh tu ở Phật đường, mẹ con Đồ phu nhân Đô gia, mẹ con Nguyễn Tùng Linh,...

Vốn dĩ bọn họ ngóng trông Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc c.h.ế.t ở trên chiến trường, ai ngờ đến chẳng những không chết, còn liên tiếp lập công, thanh danh ngày càng tốt, thật là làm người tức giận.

Tiền triều đang không ngừng bị diệt sạch cũng vô cùng nghẹn khuất.

Bọn họ hợp tác với Cát quốc, hạ độc chủ soái Tam hoàng tử, làm Tiêu Nguyên Thạch bị tàn phế, ai ngờ đến Cát quốc bất tài như vậy, bị Tiêu Hàn Tranh đánh lại thành như thế.

Một tòa tiểu viện ở Bắc Thành.

Trác Chính đã lâu không xuất hiện đang ngồi ở vị trí đầu, phía dưới là mấy nhân vật trọng yếu của tiền triều còn dư lại.

Một nam tử trung niên đi nhanh từ bên ngoài vào, nói với Trác Chính: “Thiếu chủ, Cát quốc bên kia truyền đến tin tức, để chúng ta làm một việc.”

Sắc mặt Trác Chính không tốt lắm, “Chuyện gì?”

Cha ruột của hắn ta đã tàn phế, Cẩm Vương phủ bị Lương Minh Vũ đáng ghét kia khống chế, mẹ ruột bị bắt đưa đi kinh thành giam lỏng, hắn ta thật sự muốn điên rồi.

Nam tử trung niên trả lời: “Cát quốc muốn cho chúng ta bắt Tiêu Bạch Lê và Tiêu Hàn Dật lại, đưa đến biên cảnh làm con tin.”

Phu thê Tiêu Hàn Tranh vô cùng xem trong đôi đệ muội này, nếu có thể khống chế làm thành con tin, là có thể quấy rầy thế công của Tiêu Hàn Tranh thế công.

Nói không chừng còn có thể bức cho Tiêu Hàn Tranh mang theo đại quân lui lại.

Trác Chính nhíu mày, “Bọn họ thật đúng là nghĩ đẹp, Tiêu Bạch Lê và Tiêu Hàn Dật dễ bắt như vậy?”

Lấy sự thông minh của Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc, khẳng định sẽ phòng bị.

Nam tử trung niên thở dài, “Không dễ bắt cũng phải bắt.”

“Đám người Công chúa bị giam lỏng, hiện tại chỉ có liên hợp với Cát quốc,để cho bọn chúng thuận lợi đánh vào, chúng ta mới có hy vọng xoay người.”

“Nếu không chờ khi Tiêu Hàn Tranh thật sự đánh bại Cát quốc, hắn về Bắc Thành tuyệt đối sẽ xem chúng ta là mục tiêu đầu tiên cần dọn sạch.”

Bọn họ ở Bắc Cương lăn lộn mười mấy năm, lần đầu tiên bị buộc thành như vậy.

Chuyện này có công lao rất lớn của Tiêu Hàn Tranh cùng Thời Khanh Lạc, sao bọn họ có thể không hận.

Vốn dĩ Trác Chính không nghĩ đến làm loại chuyện này, hắn a ở bên cạnh Thời Khanh Lạc một đoạn thời gian, biết đôi phu thê kia thật sự không dễ chọc.

Nhìn kết cục của cha mẹ ruột còn có Đồ gia sẽ biết.

Nhưng người này nói, nếu không làm, bọn họ sẽ có khả năng thảm hại hơn.

Hắn ta hi vọng ngày sau có thể cướp lại ngôi vị hoàng đế kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play