Mặc kệ là Tịch Dung hay là Tiêu Hàn Tranh đều điều tra Nhạc Luật, đều không có vấn đề gì.
Nhưng mọi người đều mang theo một tầng phòng bị.
Thời Khanh Lạc cũng không ngờ tới Nhạc Luật sẽ hy sinh mình đi cứu Tịch Dung.
Lúc Nhạc Luật được cứu, phía sau lưng cắm đầy mũi tên, chỉ còn một hơi thở.
Nếu không phải tiểu tướng công y thuật cao minh, Nhạc Luật nhất định phải chết.
Cho nên không có khả năng là diễn kịch, mà là chân tình biểu hiện ra.
Nghe được Nhạc Luật không chết, rốt cuộc Tịch Dung cũng không lo lắng nữa, "Vậy thì tốt”
Nàng ấy hỏi: “Hắn tỉnh rồi sao?”
Thời Khanh Lạc lắc đầu, “Thương thế của hắn ta có chút nghiêm trọng, hiện tại chỉ là cứu trở về, nhưng còn chưa tỉnh.”
“Lão Tiêu nói khả năng ngày mai mới có thể tỉnh lại.”
Nàng đứng dậy bưng thuốc không còn nóng, đút cho Tịch Dung uống, “Chờ ngươi có thể xuống đất đi lại, ta dẫn ngươi đi thăm hắn ta.”
Tịch Dung ngoan ngoãn uống xong thuốc, “Được!”
Buổi tối Thời Khanh Lạc không đi, mà là ở lại doanh trướng canh chừng Tịch Dung, sợ nàng ấy bị sốt gì đó.
Chẳng qua còn tốt, tố chất thân thể Tịch Dung không tệ, sau khi uống xong thuốc thì không bao lâu ngủ mất, cũng không xuất hiện bệnh trạng dị thường.
Bên Nhạc Luật kia lại bị sốt cao.
Tiêu Hàn Tranh cho hắn ta uống thuốc hạ sốt mà Thời Khanh Lạc để lại, trên đường lại để người đút hai lần thuốc trị thương giảm sốt.
Ngày hôm sau nhiệt độ cơ thể khôi phục bình thường, chạng vạng người cũng tỉnh.
Lúc Nhạc Luật tỉnh lại, Tiêu Hàn Tranh đã rời khỏi doanh trướng, dẫn binh đi đánh bất ngờ đội quân rút lui của Cát quốc.
Chẳng qua Tiêu Hàn Tranh để lại một binh lính canh chừng hắn ta.
Nhạc Luật phát hiện mình ở doanh trướng, còn có một người không quen biết đứng canh.
Vì thế mở miệng hỏi: “Đây là nơi nào?”
Binh lính cười nói: “Đây là doanh trướng Đại lương, Tiêu đại nhân cứu ngươi, cũng để ta canh chừng ngươi.”
Nghe được lời này, Nhạc Luật cũng nhẹ nhàng thở ra, Tiêu đại nhân trong miệng người này khẳng định chính là Tiêu Hàn Tranh.
Thật không nghĩ tới hắn ta trúng nhiều mũi tên như vậy không chết, y thuật của Tiêu Hàn Tranh thật đúng là lợi hại như trong truyền thuyết.
Hắn ta hỏi tiếp: “Trấn Nam hầu đâu? Nàng ấy không c.h.ế.t chứ?”
Binh lính cười trả lời: “Trấn Nam hầu cũng không có việc gì, Phúc Bảo quận chúa đang chăm sóc nàng ấy.”
Nhạc Luật hoàn toàn yên lòng, uống thuốc mà binh lính bưng, lại ăn chút cháo sau đó đi ngủ.
Lại qua một ngày, Thời Khanh Lạc đỡ Tịch Dung đã tốt hơn nhiều tới thăm Nhạc Luật.
Lúc này Nhạc Luật cũng dưới sự giúp đỡ của binh lính, nửa ngồi ở trên giường, mới vừa uống xong thuốc.
Nhìn thấy Tịch Dung tiến vào, đôi mắt Nhạc Luật sáng rực lên.
Trước tiên hắn ta có với Thời Khanh Lạc, “Gặp qua Phúc Bảo quận chúa!”
Sau đó khuất nhìn về phía Tịch Dung nói: “Dung Dung, sao bây giờ nàng mới đến thăm ta.”
Thời Khanh Lạc bộ dạng này của hắn ta, ủy khuất là giả, làm nũng mới là thật.
Tiểu chó săn đã nhanh chóng biến thành chó con.
Tịch Dung dở khóc dở cười đi qua, duỗi tay nhéo mặt hắn ta, “Không phải ta đã đến rồi sao.”
Sau đó Nhạc Luật ôm lấy Tịch Dung, “Dung Dung, chúng ta đều còn sống, thật tốt.”
“Lưng ta đau quá, nàng sờ sờ giúp ta đi.”
Tịch Dung: “……” Gia hỏa này cho chút màu sắc thì muốn mở phường nhuộm mà.
Nàng ấy đẩy hắn ta, “Đừng làm bậy.”
Lạc Lạc còn đang nhìn đó, gia hỏa này thật đủ rồi.
Thời Khanh Lạc không nghĩ tới hai người lại ở chung như vậy, có thể thấy Dung Dung thích tiểu chó săn này.
Nàng khẽ cười nói: “Các ngươi tiếp tục, chúng ta đi ra ngoài trước.”
Nói xong dẫn theo binh lính kia rời đi.
Chờ hai người Thời Khanh Lạc rời đi, Nhạc Luật càng làm càn.
Vốn dĩ Tịch Dung đã tương đối dung túng Nhạc Luật, bởi vì chuyện trên chiến trường, nàng ấy lại càng không nỡ nhẫn tâm đối với hắn ta, đặc biệt hiện tại hắn ta còn bị thương.
Còn kiên nhẫn dỗ dành, sờ lưng hắn ta, hôn an ủi hắn ta.
Chờ Tịch Dung từ doanh trướng đi ra, Thời Khanh Lạc thấy môi của nàng ấy thật đỏ.
Nàng hài hước nói: “Các ngươi đã bị thương còn nhiệt tình như vậy!”
Tịch Dung có thể trở thành nữ ăn chơi trác táng ở kinh thành, tất nhiên tính cách rất hào phóng.
Nàng ấy nhún vai nói: “Không có cách nào, sau khi chàng ấy bị càng dính người hơn.”
Nếu không phải Nhạc Luật bị thương không sức lực, nàng ấy nghi ngờ mình sẽ bị ăn mất.
Thời Khanh Lạc khẽ cười nói: “Hắn ta rất thích hợp với ngươi.”
Tịch Dung là một nữ tử mạnh mẽ độc lập, hơn nữa thân phận đặc biệt, hoàn toàn không có cách nào bị trói buộc ở hậu viện được.
Những nam tử thế gia không chịu đựng được sự khác người này của Tịch Dung.
Hơn nữa tính cách của Tịch Dung cũng không phải là người có thể làm một hiền thê, dịu dành với nam nhân.
Tìm một Nhạc Luật biết làm nũng, trái lại rất hợp với Tịch Dung
Nếu là ghen tị gì đó, còn có thể hóa thành tiểu chó săn, rất hợp.