Sau đó hắn ta kể lại chuyển Phúc Bảo quận chúa làm sao để cầu lão thần tiên giúp đỡ.
"Lúc đó là ta dẫn Phúc Bảo quận chúa đến kho trống, một lát sau mở ra bên trong lại chất đầy đồ lại."
"Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta cũng khó tin trong thiên hạ này lại có chuyện thần kỳ như vậy."
Mấy tên lính bên cạnh hắn ta cũng nói liên tục: "Đúng vậy, chúng ta lúc ấy cũng nhìn thấy, mặc dù rất không tưởng tượng nổi, nhưng lại là thật."
Thấy bộ dạng mấy người này không giống như nói đôi, các tướng sĩ khác mỗi một người có vẻ đầy khiếp sợ.
Còn có chút khó tin.
Giang phó tướng nhìn thấu tâm tư của mọi người, hắn ta nhướng mày nói: "Nếu không phải lão thần tiên hỗ trợ, những lương thực thịt hũ mà các ngươi ăn làm sao xuất hiện?"
"Chính các ngươi cũng biết, hôm nay trừ Phúc Bảo quận chúa từ trên trời hạ xuống ra, hoàn toàn không có những người khác bay vào hoặc là từ cửa thành đi vào."
Vừa nói như vậy, mọi người cũng đã tin.
Đúng vậy, nếu là không có lão thần tiên hỗ trợ, những lương thực này và thịt hũ sao vận chuyển vào được?
Hơn nữa ban ngày Phúc Bảo quận chúa vượt qua vòng vây Cát quốc bay vào thành, không có thủ đoạn của thần tiên sao có thể làm được.
"Quá tốt, đây là nói mạng của chúng ta còn chưa chấm dứt!"
"Cũng may mà có Phúc Bảo quận chúa, nếu không chúng ta không phải bị c.h.ế.t đói ở trong thành, thì cũng bị tướng sĩ Cát quốc tàn sát."
"Đúng đúng, Phúc Bảo quận chúa có đại ân với chúng ta, còn có sư phụ thần tiên của nàng ấy nữa."
"Chúng ta cũng được lão thần tiên che chở, lần này nhất định không c.h.ế.t được."
"Không sai, trận đánh này nói không chừng chúng ta có thể chuyển bại thành thắng."
"Vậy chúng ta phải đi ra ngoài liều mạng, ta chịu đủ mấy tên súc sinh Cát quốc kia rồi."
"Đúng đúng, đi ra ngoài làm c.h.ế.t bọn chúng, sau khi ăn uống no đủ, ta bây giờ đã có khí lực."
Vốn dĩ định trước kết cục thất bại, bây giờ có Phúc Bảo quận chúa và lão thần tiên sau lưng nàng, nói không chừng có thể thắng.
Giang phó tướng nhìn thấy mọi người đều hăng hái tinh thần, chiến ý dâng cao.
Vì vậy tranh thủ cho kịp thời cơ, "Buổi sáng ngày mai sẽ nghỉ ngơi, sau khi ăn xong chuẩn bị phá vòng vây."
Tiếp đó cảnh cáo nói: "Ngày mai đánh một trận cũng là Phúc Bảo quận chúa chỉ huy, các ngươi cũng không thể bởi vì nàng là nữ tử mà vi phạm quân lệnh."
Nếu đổi thành những quận chúa khác đến, các tướng sĩ nhất định là không phục.
Sao bọn họ có thể nghe một nữ nhân chỉ huy, nhưng đây là Phúc Bảo quận chúa, là đồ đệ của lão thần tiên!
"Giang phó tướng yên tâm, Phúc Bảo quận chúa tới chỉ huy, chúng ta còn có lòng tin sống tiếp, lại nói sau lưng nàng còn có lão thần tiên nữa."
"Đúng vậy, nghe nói tướng công nàng là Tiêu đại nhân đánh giặc cũng rất lợi hại, tin tưởng nàng cũng sẽ không kém."
"Hơn nữa nếu không phải có Phúc Bảo quận chúa bay tới, chúng ta cũng phải c.h.ế.t đói, nơi nào còn có thể ăn một bữa cơm no cùng một chén thịt hũ!"
Từng đại hán vỗ n.g.ự.c bảo đảm, "Chúng ta nhất định sẽ nghe Phúc Bảo quận chúa chỉ huy."
Ăn uống no đủ cũng không còn tuyệt vọng nữa, mọi người đều có tinh thần cười đùa.
"Lại nói thịt này hũ thật đúng là cmn ăn ngon, Phúc Bảo quận chúa đối với chúng ta quá tốt."
"Tốt hơn đám Binh bộ kia nhiều, quân lương đưa đến đều chỉ có một ít, một ngày có thể ăn một bữa no cũng không tệ, chớ đừng nhắc tới mùi vị."
"Thật nên để cho đám người kia nhìn một chút, chênh lệch của bọn họ và Phúc Bảo quận chúa."
"Nghe nói chủ yếu vẫn là Hộ bộ quá keo kiệt, vẫn luôn khấu trừ quân phí của chúng ta."
"Đám lão già Hộ bộ đám kia chính sự không làm chỉ thích nhằm vào chúng ta, mỗi ngày đều kêu quân phí cao muốn súc giảm, lão tử đã hai tháng không lĩnh binh lương liễu."