Sau khi nói xong, hai người đi đến hậu viện.Tiêu mẫu đã dẫn theo Tiêu tiểu muội và Nhị Lang dựng mấy cái nhà tranh.
Hiển nhiên ba người đều rất vui chuyện nuôi gà nuôi vịt này.
Nhị Lang hưng phấn nói: “Tẩu tẩu, về sau mỗi ngày đệ đều sẽ đi đào giun đút cho gà vịt ăn.”
Chờ sau khi gà vịt lớn, bọn họ có thể ăn trứng gà, trứng vịt và thịt.
Thời Khanh Lạc cười cổ vũ nói: “Vậy sau này đồ ăn của gà vịt, sẽ giao cho Nhị lang phụ trách nhé.”
Nhị Lang kích động gật đầu: “Đệ sẽ làm tốt, tẩu tẩu!”
Thời Khanh Lạc lại nói: “Trước tiên cứ nuôi gà vịt ở đây, chờ có tiền, liền mua luôn ngọn núi ở phía sau nhà, chúng ta nuôi cả một núi gà vịt”
Như vậy gà vịt có thể tìm thức ăn trong núi, vậy sẽ càng khỏe mạnh lớn nhanh, thịt còn ngon.
Hơn nữa muốn nuôi thị phải nuôi quy mô lớn mới thú vị.
Ba người Tiêu mẫu nghe nàng nói như vậy, đều mang theo vài phần khát khao, “Thật vậy chăng? Vậy thì tốt quá.”
Thời Khanh Lạc tự tin nói: “Nhất định.”
Tiếp theo Thời Khanh Lạc ở lại giúp đỡ, Tiêu Hàn Tranh thì đi về viết thoại bản.
Dựng xong ổ cho gà vịt, Thời Khanh Lạc chủ động đi múc nước cho gà vịt uống, bỏ thêm không ít linh tuyền, như vậy vịt con gà con sẽ không dễ chết
Đương nhiên, nàng cũng sẽ chuẩn bị các phương thuốc phòng ngừa các loại bệnh gia cầm, chờ quy mô lớn rồi, sẽ đến huyện thành mua thuốc.
Như vậy có thể giải thích được chuyện gia cầm mà bọn họ nuôi không c.h.ế.t không sinh bệnh.
Cơm chiều là Thời Khanh Lạc ở một bên chỉ đạo Tiêu tiểu muội làm.
Nàng không am hiểu nấu cơm, nhưng lại có thực đơn, ăn qua nhiều món ngon.
Thịt kho tàu, đậu hủ nhà làm, xương sườn hầm củ cải và trứng gà xào, đây là từ khi phân gia với nhà cũ, bọn họ ăn một bữa cơm phong phú như vậy.
Cũng là bữa cơm tốt nhất mà Tiêu mâu, Tiêu tiểu muội và Nhị lang từng ăn.
Tiêu mẫu vừa ăn vừa vui vẻ nhìn Thời Khanh Lạc.
Từ sau khi con dâu gả vào, nụ cười trên mặt nhi tử xuất hiện càng nhiều hơn, trong nhà cũng sống ngày càng tốt hơn.
Cơm nước xong thì ai làm việc nấy, trời tối rồi thì tắt đèn đi ngủ.
Bởi vì ngày mai người trong thôn bắt đầu đến đây làm đậu hủ, cho nên liền Tiêu Hàn Tranh cũng không tiếp tục viết thoại bản nữa.
Ngày hôm sau chỉ mới hơn hai giờ sáng, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
Tiêu mẫu đã thức dậy rửa mặt thu thập xong đi ra mở cửa, để cho người giúp đỡ làm đậu hủ do Tộc trưởng chọn đi vào.
Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc cũng mặc xong quần áo đi ra ngoài