Lương Minh Vũ run rẩy một chút, yên lặng hồi lâu mới gật đầu: "Được!"
Vì vậy Tiêu Hàn Tranh dẫn hắn ta đi gặp Cẩm vương.
Lúc này Cẩm vương được gã sai vặt đỡ dậy uống thuốc, gã nửa nằm nửa dựa trên đầu giường.
Hai tay hai chân không có sức lực, ngon tay có thể nhúc nhích, nhưng không giơ lên nổi.
Khi thấy Tiêu Hàn Tranh dẫn Lương Minh Vũ đi vào, sắc mặt gã thay đổi.
Gã cắn răng hung hăng nhìn chằm chằm Lương Minh Vũ, giống như nhìn thấy kẻ thù: "Ngươi, đứa nghịch tử nhà ngươi, sao lại đến đây được?"
Lúc này gã không ngồi dậy nổi, nếu không sẽ không nhịn được rút kiếm c.h.é.m c.h.ế.t đứa nghịch tử này.
Tiêu Hàn Tranh dẫn người rời đi.
Hai cha con ở trong phòng một lát, sau đó Lương Minh Vũ đi ra: "Tiêu đại nhân, Phụ vương ta hôn mê bất tỉnh, xin ngươi đi vào xem thử."
Phụ vương hắn ta mắng hắn ta một trận, hắn ta không nói câu nào, phụ vương đã té xỉu, hắn ta cũng không biết phải làm gì.
Chẳng qua hắn ta nhìn ra được, phụ vương đã bị tàn phế rồi.
Đồng thời còn nhìn ra được, Phụ vương hận hắn ta thấu xương, hận không thể rút gân lột da hắn ta, hiển nhiên vì chuyện mẹ ruột làm mà giận cá c.h.é.m thớt lên người hắn ta.
Còn nói chờ trở về phủ Cẩm vương sẽ đuổi hắn ta ra ngoài, trực tiếp gạch tên ra khỏi gia phải, để cho hắn ta sống không bằng cết.
Lúc này phụ vương bị trúng độc đầu óc không đươc tỉnh táo, ngay trước mặt hắn ta nói ra lời trong lòng.
Vốn dĩ hắn ta còn đang xoắn xuýt, bây giờ cũng không do dự nữa.
Nếu như không hợp tác với Nghệ vương, chờ đợi hắn ta chính là bị gạch tên ra hỏi gia phả, bị Phụ vương cho người hạnh hạ sống không bằng chết.
Hợp tác còn có thể giữ lại một mạng.
Vì vậy chờ Nghệ vương trở lại, Lương Minh Vũ chủ động từ trong lòng lấy ra một phong thư từ trong lòng mình đưa cho ông.
"Đây là mấy ngày trước mẫu thân giao cho ta."
Nghệ vương có chút bất ngờ Lương Minh Vũ lại lựa chọn nhanh như vậy, bọn họ còn chưa bàn bạc gì.
Chẳng qua thay đổi suy nghĩ một chút, suy đoán có thể là Hoa trắc phi có nói chuyện với Lương Minh Vũ.
Ông mở bức thư ra nhìn một chút, bên trong chính là danh sách tất cả thân tín của Cẩm vương.
Trừ một ít người mà ông biết ra, có một phần ba người ông không biết,
Thậm chí còn có hai trọng thần trong triều, cũng là người mà ông và hoàng huynh không phát hiện ra.
Không thể không nói, Hoa trắc phi thật là nữ nhân lợi hại, ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, còn làm ra không ít chuyện, ngay cả những chuyện này cũng biết.
Lương Vũ Lâm cảm nhận thành ý của Hoa trắc phi, đây chính là nàng ta để lại đảm bảo sau này cho con trai.
Hiển nhiên Lương Minh Vũ thông minh, cũng đoán được, cho nên mới nhanh chóng làm ra lựa chọn chính xác.
Vì vậy hai người lại trò chuyện một lát, sắp xếp xong mọi chuyện.
Hai ngày sau, Lương Minh Vũ mang theo đôi mắt xưng đỏ dẫn theo một đám người, đưa Cẩm vương đã không nói được về Cẩm vương phủ.
Không nói được, tất nhiên là bị Nghệ vương động tay động chân.
Sau đó người Bắc thành đều biết, công chúa tiền triều cấu kết Bắc vương Cát quốc, ám sát Cẩm vương đang đi du ngoạn ở bên ngoài.
Lúc đám người Lương Minh Vũ và nguòi Cẩm vương chạy đến, Hoa trắc phi vì giúp Cẩm vương ngăn một đao mà chết, Cẩm vương bị trúng kịch độc.
Vì vậy Lương Minh Vũ và Nghệ vương mời Tiêu Hàn Tranh giúp đỡ giải độc cho Cẩm vương, chờ thân thể Cẩm vương có thể ngồi xe ngựa, lúc này mới mang về Cẩm vương phủ.
Trước tiên Nghệ vương đưa Cẩm vương ra thành hội hợp với Lương Minh Vũ, lúc này mới lại vào Bắc Thành, để cho tất cả mọi người đều nhìn thấy.
Cẩm vương không nói được, hai tay vô lực không có sức viết chữ, vì vậy chỉ có thể trơ mắt nhìn Nghệ vương trừ đi chướng ngại Cẩm vương phủ vì Lương Minh Vũ, thuận lợi tiếp quản Cẩm vương phủ.
Để cho Cẩm vương không nói chuyện được, Nghệ vương là mượn cách mà Tiêu Nguyên Thạch đối phó với Cát Xuân Di.
Lương Minh Vũ vốn là thế tử, tiếp quản vương phủ và thế lực Cẩm vương chính là danh chính ngôn thuận.
Tử trung của Cẩm vương cũng đã bị Nghệ vương âm thầm giải quyết, cho nên Lương Minh Vũ làm việc rất thuận lợi.
Mặc dù cũng có người nghi ngờ, nhưng lúc Nghệ vương vào Bắc thành, còn dùng xe tù kéo công chúa tiền triều và Bắc vương vào Bắc thành.
Như vậy đại đa số cũng tin, không tin cũng không có cách nào.
Nghệ vương lại nghe Tiêu Hàn Tranh đánh đòn phủ đầu, gửi một bức thư cho hoàng thất Cát quốc, lên án mạnh mẽ bọn họ thật quá đáng lại dám ám hại Cẩm vương.
Đến lúc đó Cát quốc cũng không có cách nào lấy Bắc vương làm lý do trả đũa.
Dù sao muốn đánh cũng có thể, chúng ta lại không đứng ở phe làm sai.
Nếu Cát quốc muốn khai chiến, vậy thì là làm sai mà còn không thay đổi, cũng có thể kích thích huyết tính của dân chúng và tướng sĩ ở Bắc Cương.
Sau khi Cẩm vương biết, lại tức đến hôn mê bất tỉnh.
Bây giờ gã cảm thấy thật sự chính là sống không bằng chết.