Nàng híp híp mắt nói: “Kỳ thật hôm nay cho dù là Nghệ Vương không có tới, thì nhóm người các ngươi ở đây cũng không thể trốn thoát được.”
Nàng lấy ra một bao dược từ trong tay áo rồi quơ quơ: “Chỉ cần rải cái này lên các ngươi, thì ở thời gian một nén nhang là các ngươi đã không có sức lực nhúc nhích, cuối cùng còn không phải là mặc người thịt cá.”
Đây là nàng cố ý chọc giận mấy người này.
Cũng muốn làm những người này biết, cả ngày chỉ biết tính kế người khác, thì cũng phải chuẩn bị tốt bị người khác tính kế.
Bọn họ chuẩn bị rất đầy đủ, ngoại trừ Nghệ Vương mai phục, thì còn có nhuyễn cốt tán mà tiểu tướng công mới nghiên cứu chế tạo ra được.
Cũng bởi vậy mà phu thê bọn họ mới có thể chói lọi đưa tới cửa như vậy, làm cái gọi là “Tù nhân”.
Quả nhiên, Cẩm Vương, Bắc Vương và công chúa tiền triều lại muốn hộc máu.
Cho nên từ đầu đến cuối, người thắng lớn nhất kỳ thật lại chính là Tiêu Hàn Tranh cùng Thời Khanh Lạc mà bọn họ vẫn luôn không để ở trong lòng?
Đối với lời nói của Thời Khanh Lạc thì bọn họ vẫn tin tưởng.
Một là bởi vì Tiêu Hàn Tranh là đồ đệ của thần y, nghe nói là một tay chơi độc đến mức xuất thần nhập hóa.
Thứ hai là vì cũng đã đến lúc này, Thời Khanh Lạc không cần phải lừa bọn họ.
Nhưng càng là như vậy thì bọn họ càng là cảm thấy nghẹn khuất khó chịu.
Thua quá khó coi.
Bắc Vương là người muốn hộc m.á.u nhất, lúc này ông ta làm hoàng tước nghẹn khuất nhất, mới ra tới đã gặp thợ săn.
Hơn nữa hiện tại bại dưới Tiêu Hàn Tranh thì không nói, còn bị đối phương coi như con tin, nếu mà chuyện này truyền ra ngoài thì thanh danh của ông ta chắc không còn một mảnh.
Tiêu Hàn Tranh nói Bắc Vương : “Vương gia, ngươi cho người dọn hết tất cả rương và bao tải ra ngoài đi thôi.”
Bắc Vương: “……” Tiêu Hàn Tranh thật sự làm rất tốt, lá gan thật lớn.
Ông ta cười lạnh: “ Nếu bổn vương không thì sao?”
Ai cũng không nghĩ tới, Tiêu Hàn Tranh trực tiếp dùng kiếm dí sát trên đầu Bắc Vương vài cái: “Vậy ta cũng se không khách khí với Vương gia.”
Hắn đã từng đáp ứng tiểu tức phụ, phải gõ vào cái đầu chó của Bắc Vương.
Tuy rằng không thể g.i.ế.c Bắc Vương, nhưng thu thập ông ta một phen thật tốt thì vẫn có thể.
Bắc Vương trừng lớn mắt, hiển nhiên là không ngờ tới Tiêu Hàn Tranh dám đối xử với ông ta như vậy.
Ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiêu Hàn Tranh, ngươi muốn chết!”
Từ nhỏ đến lớn, đây vẫn là lần đầu tiên ông ta bị người nhục nhã gõ lên đầu như vậy..
Vẻ mặt Tiêu Hàn Tranh thờ ơ: “Vương gia, ngươi cũng đừng quên, hiện tại ngươi đang ở trong tay của ai.”
Hắn lại dùng một bàn tay trống khác, trở tay vỗ mặt của Bắc Vương: “Ngươi không phải là muốn bắt nương tử của ta trở về Bắc Vương phủ sao? Hiện tại còn muốn bắt không?”
Bắc Vương: “……” Ông ta đã hiểu rõ thì ra đây là Tiêu Hàn Tranh đang trả thù.
Trong lòng càng thêm khó chịu, vừa rồi ông ta còn đang suy nghĩ bắt Tiêu Hàn Tranh trở về rồi làm sao để tra tấn hắn chứ, hiện tại lại rơi vào trong tay đối phương.
Nhưng mà ông ta cũng quyết định, chỉ cần mình còn có thể sống trở về Cát quốc thì nhất định sẽ không bỏ qua cho Tiêu Hàn Tranh.
“Tiêu Hàn Tranh, sau này bổn vương nhất định phải khiến cho ngươi trả giá đắt vì hôm nay dám cả gan làm loạn.”
Ông ta không cho rằng Đại Lương dám g.i.ế.c mình, nếu không tuyệt đối sẽ khiến cho biên giới của hai nước rung chuyển.
Vẻ mặt Tiêu Hàn Tranh phong khinh vân đạm cười cười: “Nếu ta đã dám làm thì sẽ không sợ Vương gia trả thù.”
Bắc Vương còn muốn trở về Cát quốc sao? Tưởng bở cái gì đó.
Lương Vũ Lâm cũng cười nói: “Bắc Vương, hiện tại ngươi cũng đã là tù nhân, kiểu mạnh miệng như thế này cũng đừng nên nói.”
Ông lại nở nụ cười, nhưng trong mắt lại chứa đựng sự lạnh lùng: “Hàn Tranh là con trai cả của ta, bổn vương cũng sẽ không để cho ngươi nhảy nhót ở trước mặt hắn.”
Bắc Vương khó lắm mới đưa thân tới cửa, nếu bọn họ thả người ra thì chẳng phải là quá ngốc sao.
Lúc này Bắc Vương cũng nghẹn một hơi, nhưng không có nói thêm lời nào nữa.
Đầu óc ông ta không ngừng chuyển động, muốn tìm kiếm một đường có thể sống sốt.
Đột nhiên, bất ngờ lại một lần nữa diễn ra.
Trác Quân đột nhiên duỗi tay vọt tới chỗ Cẩm Vương, một bàn tay ôm cổ gã, một cái tay khác lại lấy ra một thanh chủy thủ sắc bén kề sát cổ của gã.
Nàng ta nhìn Tiêu Hàn Tranh lạnh lùng nói: “Tiêu Hàn Tranh ngươi thả phụ vương của ta ra, nếu không thì ta sẽ g.i.ế.c Cẩm Vương.”
Nàng ta không nghĩ tới Tiêu Hàn Tranh lại thông minh như vậy, vậy mà phát hiện ra thân phận của nàng ta, còn cố ý đào bẫy rập để cho bọn họ nhảy vào.
Tiêu Hàn Tranh nhướng mày: “Ngươi dùng Cẩm Vương để uy h.i.ế.p ta?”
Giọng nói của Trác Quân phát run: “Mặc kệ nói như thế nào thì Cẩm Vương và Nghệ Vương cũng là huynh đệ, nếu các ngươi bức tử Cẩm Vương, sau khi ra ngoài Bắc Cương tất nhiên sẽ đại loạn, các ngươi dám đánh cuộc sao?”
Tiêu Hàn Tranh cười cười: “Nói cũng thật có chút đạo lý.”
Trác Quân cắn môi: “Chỉ cần ngươi thả phụ vương ta ra, ta cũng sẽ thả Cẩm Vương, bảo khố nơi này chúng ta cũng không cần nữa.”
Nàng ta cũng không ngốc, phụ vương bị tính kế ngược lại, có thể thuận lợi sống sót trở về Cát quốc cũng đã không tồi, bảo khố căn bản là không thể mang đi.
Cẩm Vương không nghĩ tới, có một ngày mình cũng sẽ trở thành con tin.
Đối tượng bắt gã còn là người đã từng bị gã lợi dụng xem thường, buồn bực lại muốn phun ra.
Gã không nói gì mà chỉ nhìn về phía Tiêu Hàn Tranh, muốn biết người này sẽ lựa chọn như thế nào.
Tiêu Hàn Tranh cũng không nói gì, như là đang suy xét.
Trác Quân nhìn bộ dáng này của hắn thì cảm thấy mình đang đánh cuộc chính xác.
Nàng ta yên lặng nhìn Tiêu Hàn Tranh, trong lòng sinh ra một tia chua xót và khó chịu.
Đây là nam nhân mà nàng ta chân chính thích, nhưng lại là đối địch.
Vốn dĩ nàng ta nhìn thấy phụ vương bắt được phu thê Tiêu Hàn Tranh thì còn mừng thầm.
Còn chuẩn bị chờ khi trở về Cát quốc thì sẽ đi nói chuyện với phụ vương, để ông ta giao Tiêu Hàn Tranh cho nàng ta.
Ai biết người nam nhân này lại tính kế tất cả mọi người.
Nàng ta không thể không nói, không hổ là nam nhân mà nàng thích, chính là lợi hại như vậy.
“Tiêu đại nhân do dự như vậy, có phải là không để bổn vương vào mắt hay không ?”