Tiêu Nguyên Thạch nhìn thấy Cát Xuân Như như vậy, đột nhiên cảm thấy không có ý nghĩa.
Ông ta đã dùng phương thức tốt nhất trả thù nàng ta, về sau nàng ta không xứng để ông ta phải ra tay.
Đã từng có bao nhiêu tình yêu, hiện tại có bao nhiêu căm hận cùng chán ghét.
Cát Xuân Như không nghĩ tới Tiêu Nguyên Thạch lại nói ra những lời nhẫn tâm như vậy, lúc này nàng ta đau lòng đến nghẹt thở.
Phần kiêu ngạo cùng chờ mong từ khi rời khỏi phủ Phó Đô Đốc cũng vào giờ khắc này hoàn toàn bị vỡ tan.
Trong lòng nàng ta thật ra vẫn luôn có một ý nghĩ tự lừa mình dối người, cho rằng trong lòng Tiêu Nguyên Thạch vẫn có nàng ta.
Chỉ cần nàng ta chủ động nhận sai cầu xin tha thứ, sau này không bao giờ phạm sai lầm tương tự nữa, ông ta sẽ tiếp tục tiếp nhận và sủng ái nàng ta như trước.
Nhưng hiện tại nàng ta biết sẽ không, nàng ta thật sự vì hai đứa bạch nhãn lang kia mà g.i.ế.c c.h.ế.t hết tình cảm của Tiêu Nguyên Thạch đối với nàng ta.
Nàng ta biết một khi ông ta nhẫn tâm, tuyệt đối so với tảng đá còn cứng hơn.
Đúng lúc này, cửa sổ xe ngựa bị đẩy ra.
Cát Xuân Di ăn mặc hoa lệ nhìn về phía Cát Xuân Như: "Tỷ tỷ, lúc ta rời đi đã nói cho tỷ biết, Cát Xuân Nghĩa là bạch nhãn lang, nếu tỷ tiếp tục cùng bọn họ sinh hoạt, sẽ không dễ chịu. "
“Ngươi lại không nghe, hiện tại hối hận rồi có phải không?"
Cát Xuân Như nhìn thấy muội muội ngồi trong xe ngựa của Tiêu Nguyên Thạch, trong lòng lại đau đớn.
Sắc mặt nàng ta khó coi không thể tả: "Ngươi không phải là bạch nhãn lang sao, ngươi có mặt mũi gì nói người khác. "
Cát Xuân Như bây giờ hoàn toàn nhìn thấu đệ đệ cùng muội muội.
Cát Xuân Di vẻ mặt không sao cả cười cười: "Đây không phải là điều tỷ tỷ ngươi dạy chúng ta sao? "
“Ngươi đã từng nói trưởng tỷ như mẹ, ngươi vì chúng ta cái gì cũng có thể trả giá, cái gì cũng có thể làm.”
Nàng ta hợp tình hợp lý nói: "Ngươi đã đáp ứng cha mẫu thân phải chiếu cố chúng ta thật tốt, cho nên ngươi đối tốt với chúng ta, không phải là điều nên làm sao?"
Cát Xuân Như ôm ngực: "Ta thật sự là mắt mù, sai lầm lớn nhất của ta chính là nuôi ra hai đứa bạch nhãn lang các ngươi. "
“Trưởng tỷ như mẹ, đây chính là trò cười lớn trong đời ta.”
Cát Xuân Di vậy mà còn gật đầu: "Ngươi vốn đã mắt mù, còn thêm ngu xuẩn."
Sau đó nàng ta giống như là tuyên bố chủ quyền: "Tỷ tỷ, tỷ cùng Nguyên Thạch đã sớm không có quan hệ, về sau xin ngươi không cần đến quấn lấy chàng nữa. "
Cát Xuân Như: "..." Nàng đã gặp qua người không biết xấu hổ, nhưng lần đầu tiên thấy người không biết xấu hổ như thế này, vậy mà lại là muội muội ruột của mình.
"Cát Xuân Di, sao ngươi có thể không biết xấu hổ như vậy chứ... "
“Chàng ấy là tỷ phu của ngươi!”
Cát Xuân Di cười nhạo: "Sửa lại được rồi, chỉ là tỷ phu cũ mà thôi. "
“Ngươi bị hưu đuổi ra khỏi phủ Phó Đô Đốc, ta mới cùng Nguyên Thạch ở cùng một chỗ, ta cũng không sai. "
“Vậy mà ngươi vẫn không thể nhìn ra mình là ngu ngốc cùng thích tự lừa dối mình. "
“Nếu ngươi không quý trọng hắn, vậy đổi lại ta quý trọng là được rồi. "
“Được rồi, ngươi vẫn nên trở về soi gương thật tốt, nhìn xem trang phục và bộ dáng hiện tại của ngươi. "
“Ngươi mới hơn hai mươi tuổi, nhưng đi ra ngoài nhìn lại giống như hơn ba mươi tuổi. "
“Đừng nói là Nguyên Thạch không có khả năng tiếp nhận ngươi nữa, cho dù là lưu manh bên ngoài cũng không thể coi trọng bộ dáng bây giờ của ngươi. "
“Nếu ta đổi thành ngươi, ta sẽ không chạy ra ngoài, mất mặt c.h.ế.t đi được.”
Cát Xuân Di vốn chỉ cảm thấy tỷ tỷ này không có đầu óc là đáng đời.
Nhưng lại không nghĩ tới đối phương vậy mà muốn chạy tới muốn cùng nàng ta cướp người, điều này làm cho nàng ta rất mất hứng, cho nên nói chuyện cũng mang theo khắc nghiệt.
Ai bảo tỷ tỷ Cát Xuân Như này không biết bản thân mình như vậy.
Cát Xuân Như thật không nghĩ tới muội muội luôn hiểu chuyện lại tao nhã này, lại nói ra những lời cay nghiệt như vậy.
Bị đả kích không chịu được, nàng ta lại phát hiện Tiêu Nguyên Thạch mang theo ánh mắt châm chọc, nàng ta càng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nàng ta lúc này mới nhớ tới, trong khoảng thời gian này mình bị Ngưu thị tra tấn rất tiều tụy, lúc nàng ta đi ra đều quên chính mình ăn mặc như thế nào.
Vì thế không thể ở lại được nữa, che mặt khóc chạy đi.
Đồng thời, cũng đem muội muội Cát Xuân Di cũng hận đến thấu xương.
Tiêu Nguyên Thạch nhìn thấy Cát Xuân Như chật vật khóc lóc bỏ chạy, trong lòng không có nửa phần đồng tình cùng thương tiếc, toàn bộ đều là nàng tự tìm.
Đương nhiên, ông ta cũng sinh ra càng nhiều hối hận, vậy mà lại vì tiện nhân như vậy mà đem viên trân châu Khổng thị ném đi.
Ông ta mặt không chút thay đổi lên xe ngựa.