Quả nhiên đi thêm vài bước, nhìn thấy vẻ mặt Cát Xuân Như khó chịu đang hỏi quản sự của sòng bạc.

Quản sự hừ lạnh một tiếng: “Không có tiền, vậy chỉ có thể c.h.ặ.t t.a.y của đệ đệ ngươi.”

Mặc dù Cát Xuân Như rất tức giận vì đệ đệ lén chạy đến sòng bạc, chơi thua năm ngàn lượng nhưng nghe người này nói muốn c.h.ặ.t t.a.y của đệ đệ, nàng ta rất hoảng sợ.

“Không được, các ngươi không được c.h.ặ.t t.a.y của đệ đệ ta.”

Cát Xuân Như run rẩy nói: “Các ngươi ra điều kiện đi, chỉ cần ta có thể làm được, ta sẽ làm ngay.”

Nàng ta thật sự không có năm ngàn lượng, trước khi tới đây đã hỏi muội muội nhưng muội muội cũng không có.

Quản sự thờ ơ, có chút khinh thường nhìn Cát Xuân Như: “Giờ ngươi không còn là thị thiếp của phó đô đốc, có thể lấy được lợi ích gì chứ?”

Sau đó lạnh lùng nói: “Giờ chỉ có hai con đường, một là trả tiền hai là bị chặt tay.”

Bây giờ bọn họ không thể lấy được lợi ích gì từ chỗ Cát Xuân Như, cho nên chỉ muốn lấy tiền thôi.

Cát gia còn nhà ở và cửa hàng, bán đi thì ít nhiều cũng sẽ trả được nợ.

Cát Xuân Như nghe vậy thì cảm thấy rất nhục nhã, sắc mặt tái mét.

Nhưng nàng ta không thể phản bác, sau khi rời khỏi Tiêu Nguyên Thạch, nàng ta đi đến đâu cũng gặp trắc trở, cuộc sống ngày càng không được như ý.

Thấy thái độ cứng rắn của quản sự, chỉ có thể cắn răng nói: “Vậy các ngươi cho ta thêm thời gian, ta sẽ cố gắng hết sức để xoay sở.”

Cho dù bây giờ quản sự có kêu nàng ta đi trộm thứ gì ở chỗ của Tiêu Nguyên Thạch, nàng ta cũng không có cách nào làm được.

Bởi vì giờ đây nàng ta vốn không thể vào được phủ phó đô đốc.

Nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn đệ đệ bị chặt tay.

Quản sự đạt được mục đích, tươi cười nói: “Được, cho ngươi thời gian ba ngày đi gom tiền, nhưng tiền lãi sẽ tăng gấp đôi nếu cứ thêm một ngày.”

Cho dù bọn họ có chặt đứt tay của Cát Xuân Nghĩa cũng vô dụng, tất nhiên bọn họ muốn tiền hơn.

Hơn nữa những gì hắn ta làm hôm nay, cũng là cố ý ép tỷ đệ Cát Xuân Như phải đi gom đủ tiền, như vậy vọn họ mới mắc câu.

Cát Xuân Như đau khổ muốn c.h.ế.t nhưng để giữ được tay của đệ đệ, nàng ta chỉ có thể đồng ý: “Được, ba ngày thì ba ngày.”

Lúc này quản sự mới vẫy tay, hai tên tay chân mới buông tay của Cát Xuân Nghĩa ra.

Quản sự lại nói: “Đưa đệ đệ ngươi đi đi, nếu trong vòng ba ngày không đến trả tiền, chúng ta đây cũng chỉ có thể đích thân tới cửa, tay của đệ đệ ngươi cũng không thể nào giữ lại được.”

Cát Xuân Như bước tới đỡ Cát Xuân Nghĩa đứng lên: “Hiểu rồi.”

Đây không phải lần đầu tiên Cát Xuân Nghĩa bị bắt, trong lòng nghĩ rằng dù sao tỷ tỷ cũng sẽ không bỏ mặc hắn ta, cho nên hắn ta thấy sao cũng được.

Cát Xuân Di cũng bị Cát Xuân Như kéo tới đây.

Vừa rồi nàng ta đứng bên cạnh không nói tiếng nào, càng không hề van xin nài nỉ.

Bây giờ nhìn bộ dạng của Cát Xuân Nghĩa, nàng ta biết loại người này sẽ không bao giờ thay đổi, căn bản không thể sửa đổi, hoàn toàn thối nát đến cùng cực.

Đổi lại nếu để nàng ta xử lý việc này, c.h.ặ.t t.a.y cũng không sao.

Cho hắn ta một bài học nhớ đời thì mới không tái phạm nữa.

Tỷ tỷ nàng ta quá nuông chiều tên ca ca rác rưởi này rồi.

Trong vòng ba ngày phải trả tiền, còn phải cộng thêm tiền lãi, dù bán hết cả căn nhà đang ở và cửa hàng thì cũng không đủ năm ngàn lượng, làm sao mà trả hết nợ?

Nhưng dù sao thì nàng ta cũng không cần bỏ tiền ra, cho nên nàng ta chọn ngoảnh mặt làm ngơ.

Lúc ba người vừa đi thì đụng phải đám người Thời Khanh Lạc đứng cách đó không xa, đang chuẩn bị bước vào.

Cát Xuân Như nhìn thấy Thời Khanh Lạc, ngay lập tức sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Lúc này chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào, thật sự quá mất mặt.

Sắc mặt của Cát Xuân Di cũng thay đổi, vì nàng ta nhìn thấy Nghệ vương và tứ công tử của Cẩm vương phủ.

Vị tứ công tử này vốn là mục tiêu mà nàng ta muốn đeo bám.

Trong lòng có chút hối hận, lẽ ra không nên tới đây.

Thậm chí nàng ta còn thầm mắng Cát Xuân Nghĩa một hồi, người này đã liên lụy đến thanh danh của mình.

Quản sự nhìn thấy Lương Minh Văn thì ngây người, lập tức cùng đám tay chân tiến lên nghênh đón: “Chủ tử!”

Lương Minh Văn thật sự không biết quản sự đang làm loại chuyện này ở hậu viện, nếu không thì vừa rồi hắn ta đã không mời Nghệ vương và mấy người kia tới uống trà.

Chỉ cảm thấy rất xấu hổ.

Hắn ta cau mày: “Về sau những chuyện này cứ xử lý ở phía trước, đừng mang đến hậu viện.”

Lần trước đưa Cát Xuân Như tới hậu viện là để lấy bản đồ kho báu, giờ nữ nhân này không còn giá trị nữa mà quản sự lại đưa nàng ta vào đây.

Quản sự nén sự sợ hãi, cố bình tĩnh, lập tức gật đầu: “Dạ!”

Nhưng trong lúc vô tình, Thời Khanh Lạc nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ thoáng qua trên mặt tên quản sự.

Lương Minh Văn thậm chí còn không thèm nhìn ba tỷ đệ Cát Xuân Như, xoay người nói với mấy người Nghệ vương: “Hoàng thúc, thật ngại quá, để mọi người chê cười rồi.”

Lương Vũ Lâm cười như không có gì: “Đi thôi, đi uống trà.”

Lương Minh Văn khách sáo làm động tác mời: “Hoàng thúc, các vị xin mời!”

Hắn ta đưa mọi người đi thẳng vào trong.

Thời Khanh Lạc cũng thu hồi ánh mắt đang nhìn Cát Xuân Như, bước về phía trước.

Đi lướt qua người Cát Xuân Như.

Cát Xuân Như đột nhiên nhìn Thời Khanh Lạc nói: “Có phải ngươi đang xem trò cười của ta không?”

Lúc nàng ta khổ sở nhất lại bị thê tử của Tiêu Hàn Tranh nhìn thấy, nàng ta cảm thấy không thể nào chịu nổi.

Thời Khanh Lạc biết đây là Cát Xuân Như đang hỏi mình.

Nàng nghiêng đầu nhìn nàng ta: “Bản thân ngươi không phải là một trò cười sao?”

Cát Xuân Như nghẹn họng: “Ngươi!”

Không biết phải đáp trả thế nào, còn xấu hổ hơn lúc nãy.

Cõi lòng Cát Xuân Di như vỡ vụn, sao tỷ tỷ của nàng ta không có đầu óc thế này.

Người ta đã giả vờ không nhìn thấy, lại cứ một hai đ.â.m đầu vào để bị làm nhục.

Nàng ta nhìn vẻ khí phách, rạng rỡ của Thời Khanh Lạc, trong lòng vừa ghen tị vừa chua xót.

Nàng ta và Thời Khanh Lạc trạc tuổi nhau, nhưng bản thân lại trở thành như bây giờ, rơi xuống vũng bùn lầy, đang phải chật vật để leo lên lần nữa.

Còn Thời Khanh Lạc lại từ một thôn phụ, chẳng những trở thành tri phủ phu nhân mà còn là quận chúa.

Chênh lệch to lớn như vậy, trong lòng nàng ta không thể chấp nhận được.

Đặc biệt là khi nàng ta ở trong phủ của nhị hoàng tử, từng nghe một trắc phi mà nàng ta chưa đối phó lần nào của nhị hoàng tử nói, nhị hoàng tử rất có hứng thú với Thời Khanh Lạc.

Còn nói may mà Thời Khanh Lạc không được nạp vào phủ nhị hoàng tử, nếu không sẽ là đối thủ lớn nhất của bọn họ.

Lúc ấy nàng ta rất được nhị hoàng tử “Sủng ái”, cho nên rất coi thường chuyện này, coi đó như một câu nói đùa.

Bây giờ nhìn thấy Thời Khanh Lạc xinh đẹp, khí chất lại xuất chúng, không hiểu vì sao nàng ta lại tin lời người kia nói rồi.

Nàng ta cũng không khỏi nhớ tới lần đó, nhị hoàng tử đưa nàng ta đến tửu lầu dùng cơm, gặp được mấy người Thời Khanh Lạc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play