“Bọn họ đều không phản đối việc các con đổi họ.”

Ông biết huynh muội Tiêu Hàn Tranh không muốn dính dáng một chút gì tới Tiêu Nguyên Thạch nữa.

Cũng chưa chắc ông có thể sinh được con, cho nên trong lòng vẫn luôn mong mỏi ba huynh muội sẽ theo họ của mình.

Đương nhiên, cho dù ông thật sự có thể có con, ông vẫn sẽ đối đãi với ba huynh muội họ như con ruột của mình.

Sắc mặt của Tiêu Nguyên Thạch càng khó coi, mặc dù trong lòng ông ta nghĩ vậy nhưng khi bị Nghệ vương nói toạc ra, ông ta vẫn cảm thấy rất khó chịu.

Đặc biệt là Nghệ vương còn xúi giục hai huynh đệ Tiêu Hàn Tranh đổi họ, thật sự quá đáng.

Ông ta trầm ngâm nói: “Nghệ vương, Lương gia của ngài đâu có thiếu người, hà tất phải làm khó dễ ta.”

Sau đó lại đầy ẩn ý nói với Tiêu Hàn Tranh: “Các ngươi đừng nghe người khác xúi giục, sao có thể đổi họ từ khi sinh ra của mình được chứ.”

Trước đó Tiêu Hàn Tranh không hề nghĩ đến việc đổi họ, cho nên lúc nghe Nghệ vương nói như vậy cũng khá bất ngờ.

Hắn thật sự không ngờ, vậy mà Nghệ vương lại có thể làm điều này cho hắn và mẫu thân.

Nếu chỉ là một nhà bình thường, để con riêng nhập vào gia phả cũng không quá khó.

Nhưng Nghệ vương là người của hoàng tộc, muốn nhập vào gia phả của hoàng tộc là điều rất khó.

Nhưng lúc Nghệ vương xin thánh chỉ tứ hôn cũng đã xử lý ổn thỏa việc này, khiến khiến Tiêu Hàn Tranh cảm thấy rất ấm lòng.

Cũng có cái nhìn mới về người cha kế tương lai này.

Cha ruột đã từng muốn vứt bỏ, phủi sạch quan hệ với bọn họ, ghét bỏ bọn họ, coi họ như gánh nặng, là một quá khứ tồi tệ.

Cha kế lại dùng hành động thể hiện, đối đãi và coi bọn họ như con ruột.

Đó là sự khác biệt to lớn, thật nực cười.

Cho nên, cha ruột như Tiêu Nguyên Thạch vẫn còn mặt mũi bảo họ không được đổi họ, còn muốn coi con cái của họ là cháu chắt của ông ta.

Hắn thờ ơ nhìn Tiêu Nguyên Thạch nói: “Chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ với Tiêu phó đô đốc, có đổi họ hay không cũng đâu liên quan gì đến ông?”

Tiêu Nguyên Thạch nhíu mày, không nhịn được mà gằn giọng: “Dù có đoạn tuyệt quan hệ, các ngươi vẫn mang họ Tiêu.”

Tiêu Hàn Tranh nhếch môi cười: “Vậy không mang họ Tiêu nữa.”

“Chúng ta theo họ của cha kế cũng tốt.”

“Hoặc cũng có thể theo họ mẫu thân.”

Hắn cũng nói đầy ẩn ý: “Chỉ cần có thể khiến ông đoạn tử tuyệt tôn, huynh muội bọn ta rất vui vẻ.”

Cắt đứt quan hệ rồi mà còn muốn con cái của họ là cháu chắt của ông ta, phụ thân cặn bã cũng dám nghĩ thật.

Một khi đã như vậy, hắn sẽ hoàn toàn chặt đứt ý nghĩ này của phụ thân cặn bã.

Tiêu Nguyên Thạch nghe thấy những lời này thì sắc mặt thay đổi liên tục, giận đến nổi gân xanh: “Ngươi là đồ bất hiếu, ngươi cứ một hai đi theo người ngoài chống đối ta thì ngươi mới vui sao?”

Thời Khanh Lạc chán ghét nhìn Tiêu Nguyên Thạch: “Tiêu phó đô đốc, thể diện của ông đâu có lớn tới như vậy.”

“Sau này vương gia chính là cha chồng tương lai của ta, là người một nhà với chúng ta, sao lại là người ngoài?”

“Ngược lại là ông, cha chồng cũ hơn nữa đã sớm đoạn tuyệt quan hệ, luôn không thể phân biệt được thân phận và vị trí của mình, thật đáng thương.”

Rồi nàng còn làm bộ an ủi: “Thật ra, đoạn tử tuyệt tôn cũng đâu có gì không tốt. Ông làm nhiều chuyện thiếu đạo đức như vậy, có khi sau này sẽ liên lụy đến con cháu, cho nên ông phải thấy may mắn mới đúng.”

“Dù tướng công nhà ta có đổi thành họ Lương hay họ Khổng, đây là việc chắc chắn sẽ làm, cho nên ông hãy dẹp suy nghĩ vớ vẩn kia đi.”

Nàng cũng cảm thấy việc đổi họ khá tốt, để cha chồng cũ hoàn toàn đoạn tử tuyệt tôn. Để không, lúc nào cũng nghĩ tiểu tướng công và nhị lang vẫn là con trai của ông ta, sau này cháu chắt của ông ta cũng mang họ Tiêu.

Tiêu Nguyên Thạch giận đến run người, giơ tay chỉ vào Thời Khanh Lạc: “Ngươi, ngươi!”

Đây cũng là đứa nghiệp chướng, sao có thể ăn nói với cha chồng như thế.

Còn cả đứa con bất hiếu Tiêu Hàn Tranh, vì muốn ông ta hoàn toàn đoạn tử tuyệt tôn mà đổi họ, đúng là hay thật.

Thời Khanh Lạc giơ tay lên, gạt bàn tay mà Tiêu Nguyên Thạch đang chỉ vào mình: “Tiêu phó đô đốc, ta ghét nhất là người khác chỉ tay vào mặt ta.”

“Ông đừng quên, giờ ta là nhất phẩm quận chúa, ông làm thế là đang dĩ hạ phạm thượng.”

Lúc này, Tiêu Nguyên Thạch chỉ hận không thể bóp c.h.ế.t đứa con dâu xấu xa kia.

Trước kia, con trai cả của ông là người ôn nhu hiền hòa, cả thê tử cũ cũng dịu dàng hiền huệ, con gái ngoan ngoãn, con trai nhỏ hiểu chuyện nghe lời.

Nhưng giờ đây tất cả đã thay đổi, cũng do Thời Khanh Lạc dạy hư bọn họ.

Ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Phúc Bảo quận chúa uy phong quá nhỉ!”

Thời Khanh Lạc cười tủm tỉm nói: “Đúng vậy, hoàng thượng phong ta là nhất phẩm quận chúa, ta đương nhiên không thể làm ngài ấy mất mặt.”

“Nếu ông thấy không phục, cứ về kinh thành cáo trạng ta đi!”

Sau đó nàng nhún vai: “Nếu không cáo trạng được, vậy ông cứ cố mà nhịn đi.”

Cho ông ta tức chết!

Quả nhiên, Tiêu Nguyên Thạch lại tức giận.

Nhưng giờ ông ta thực sự hết cách với Thời Khanh Lạc.

Thấy xung quanh có không ít người làm bộ rời đi nhưng lại chậm rãi đi về phía bên này, muốn nghe cuộc nói chuyện của bọn họ, hơn nữa còn có đủ loại ánh mắt nhìn ông ta như thể đang xem trò vui.

Tiêu Nguyên Thạch cảm thấy vô cùng mất mặt, sau hôm nay các thế gia ở Bắc Thành đều sẽ biết, ông ta không bao giờ có con được nữa.

Ông ta lạnh lùng nói với Lương Vũ Thuân: “Vương gia, nếu không còn việc gì khác, ta xin cáo từ trước.”

Thật sự không muốn ở lại để Nghệ vương và con dâu xấu xa kia liên thủ chèn ép mình nữa.

Hôm nay ông ta không nên tới đây mới đúng.

Giờ cũng giống như Đồ gia, ông ta cũng thành trò cười trong mắt người khác.

Lương Vũ Thuân không ngờ đệ đệ khốn nạn của mình lại xúi giục huynh muội Tiêu Hàn Tranh đổi họ.

Cũng đã thương lượng ổn thỏa với mấy lão già trong tông thất.

Mấy lão già đó đều là người cứng đầu, không biết sao thằng nhãi này lại thuyết phục được.

Càng không ngờ Tiêu Hàn Tranh muốn đổi họ của mình để chặt đứt ý đồ của Tiêu Nguyên Thạch. Cho dù không đổi thành họ Lương, cũng không ngần ngại đổi thành họ Khổng

Thời Khanh Lạc còn độc mồm độc miệng hơn, làm Tiêu Nguyên Thạch tức muốn nổ phổi.

Gã nhìn Tiêu Nguyên Thạch có chút đồng tình, tên này cũng thảm quá.

Vì một nữ nhân không ra gì mà bỏ mất một con trai có năng lực và một con dâu lợi hại, đúng là tham cái nhỏ mà mất cái lớn.

Gã nhìn Tiêu Nguyên Thạch thương hại: “Không còn việc gì nữa, ngươi đi đi...”

Tiêu Nguyên Thạch: “……” Cẩm vương này đúng là biết cách trêu ngươi, nếu không phải gã này kêu ông ta tới, sao ông ta lại bị chèn ép đến mất mặt thế này, vậy mà gã lại còn thương hại mình.

Ông ta thật sự không thể hòa nhã nữa, giơ tay ôm quyền nói: “Cáo từ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play