Hôm nay trước mặt mọi người, Thời Khanh Lạc sẽ trở mặt với Đồ gia, cũng để sau này mọi người đều hiểu rõ trong lòng.
Lúc này sắc mặt Đồ phu nhân rất khó coi, nhưng trước mặt nhiều người bà ta không thể phát tiết được.
Chỉ có thể ấm ức nói: “Rượu hoa đào do quận chúa ủ đúng là ngon hơn.”
Thời Khanh Lạc khẽ cười một tiếng: “Xem ra phu nhân cũng là người hiểu rõ bản thân.”
Lời này còn khó nghe hơn.
Đồ phu nhân cảm thấy mặt mũi của mình đã bị Thời Khanh Lạc chà đạp, bôi nhọ trước đám đông.
Thế là không nhịn được nữa, ngẩng đầu lên hỏi Thời Khanh Lạc: “Quận chúa, không biết ta đã đắc tội ngươi chỗ nào, sao ngươi cứ nhắm vào ta vậy.”
Bà ta nói như vậy vì muốn giảm bớt sự xấu hổ, cũng như để mọi người biết Thời Khanh Lạc kiêu ngạo, ngang ngược, cố tình nhắm vào bà ta.
Thời Khanh Lạc ngẫm nghĩ rồi cười đáp lời: “Gần đây ngươi và con trai ngươi đã tặng rất nhiều mỹ nhân đến chỗ tướng công ta, tâm ý này ta thật sự không dám nhận.”
“Nếu đổi lại, ta cũng không ngừng đưa các mỹ nhân có dụng thâm bất chính đến chỗ Đồ gia chủ. Đồ phu nhân, liệu ngươi có vui nổi không?”
Nếu muốn trở mặt, đương nhiên phải có lý lẽ rõ ràng, nàng muốn xây dựng hình tượng ngay thẳng, chính trực, chứ không phải người càn quấy, kiêu ngạo ngang ngược.
Dù sao tiểu tướng công nhà nàng vẫn còn nhậm chức ở Bắc Thành, việc ngoại giao bên ngoài vẫn rất quan trọng.
Nói như vậy thì mọi người sẽ nghĩ, chẳng trách Phúc Bảo quận chúa lại nhắm vào Đồ phu nhân, hóa ra Đồ phu nhân có ý đồ xấu sau lưng!
Đương nhiên bị đánh trả là rất xứng đáng.
Thời Khanh Lạc làm chuyện này, ngoài việc muốn trở mặt với Đồ gia, còn muốn gửi gắm thông điệp đến những người có mặt ở đây.
Ai trêu chọc nàng, nàng sẽ đánh trả không chừa chút mặt mũi nào.
Lời này khiến Đồ phu nhân và Đồ Lập Hoan đều thay đổi sắc mặt, sao Thời Khanh Lạc lại biết được?
Đồ phu nhân ổn định cảm xúc, lộ ra vẻ kinh ngạc không thể hiểu nổi, không chịu thừa nhận: “Ta không hiểu quận chúa đang nói gì.”
“Ngươi nói chúng ta đưa mỹ nhân đến chỗ Tiêu đại nhân, có chứng cứ gì không?”
Không có chứng cứ thì đừng nói năng vớ vẩn.
Thời Khanh Lạc khẽ cười nói: “Đương nhiên là có chứng cứ, ta chưa bao giờ vu khống người tốt cho nên Đồ phu nhân không cần phải giả vờ vô tội.”
Rồi nàng nhìn về phía Nghệ vương: “Vương gia, trước đó ta đã nhờ ngài giúp ta điều tra lai lịch của những nữ tử muốn tiếp cận với tướng công của ta, mấy chứng cứ đó ngài vẫn còn giữ trong tay chứ?”
Lương Vũ Lâm vừa nghe Thời Khanh Lạc nói, liền hiểu ý của nàng.
Ông quay đầu nhìn về phía Đồ phu nhân đầy ẩn ý: “Đương nhiên trong tay bổn vương có chứng cứ, những nữ tử có ý đồ xấu kia, giờ đã bị ám vệ của bổn vương giam giữ để tra khảo.”
“Đồ phu nhân, ngươi và con trai ngươi có muốn gặp bọn họ không?”
Nghe vậy, vẻ mặt của Đồ phu nhân và Đồ Lập Hoan lại thay đổi.
Đặc biệt là Đồ phu nhân, bị Nghệ vương hỏi trực tiếp như vậy, mặt tái mét, thực sự muốn tìm một cái lỗ mà chui vào.
Bà ta thật không ngờ, chẳng qua bà ta chỉ bảo con trai tìm vài nữ tử tiếp cận Tiêu Hàn Tranh, sao lại kinh động tới Nghệ vương khiến ông sai người điều tra.
Nếu Nghệ vương nói thế, chắc chắc đã có chứng cứ xác thực, chẳng trách Thời Khanh Lạc lại biết chuyện này.
Trước đó bà ta đã từng nghe trượng phu nói, Nghệ vương này tuy nhìn rất thờ ơ lạnh nhạt nhưng thủ đoạn lại vô cùng tàn nhẫn.
Đến cả Cẩm vương cũng phải kiêng dè, trong trường hợp không thể nắm chắc, tuyệt đối không được chủ động trêu vào...
Giờ Nghệ vương lại hỏi bà ta có muốn đi gặp mấy nữ tử đó không, có ý gì chứ?
Cũng muốn bắt nhốt rồi thẩm vấn bà ta sao?
Bà ta cũng không biết phải trả lời vấn đề này thế nào nữa.
Vì thế, chỉ có thể nhìn về phía Đồ gia chủ xin giúp đỡ.
Đồ gia chủ thật sự không biết việc này, dù sao ông ta không thể lúc nào cũng đến mắt đến phu nhân và con trai của mình.
Hơn nữa, trước kia phu nhân và con trai của ông ta rất cẩn trọng và đáng tin cậy.
Lần này thất bại cũng vì quá khinh địch.