Lương Vũ Thuân nghe vậy thì không nói nên lời.
Gã nhanh miệng hỏi: “Từ bao giờ Thời Khanh Lạc lại thành con dâu ngươi thế hả?”
Lương Vũ Lâm nói với vẻ mặt tự hào: “Ta đã thỉnh chỉ tứ hôn, Nguyệt Lan cũng đã đồng ý gả cho ta. Sau này Hàn Tranh sẽ là con trai của ta, vậy Khanh Lạc tất nhiên cũng là con dâu của ta rồi.”
Ông liếc nhìn Lương Vũ Thuân: “Ta biết ngươi ghen tị, nhưng có ghen tị cũng vô dụng.”
Lương Vũ Thuân: “……” Gã ghen tị cái quái gì chứ.
Vả lại đây là trọng điểm sao?
Cái tên này cưới một phụ nhân đã hòa ly, chẳng biết đang kiêu ngạo, đắc ý cái gì nữa.
Tuy Tiêu Hàn Tranh thật sự rất xuất sắc nhưng người ta vẫn mang họ Tiêu.
Vẻ mặt hắn ta như thể không còn gì để nói nữa: “Ngươi vui là tốt rồi.”
Những người có mặt không chỉ vùi đầu ăn uống mà còn dựng tai nghe ngóng...
Nghe mấy lời vừa rồi và khẩu khí chắc nịch của Nghệ vương, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Xem ra Nghệ vương đối với mẫu thân của Tiêu Hàn Tranh không chỉ là yêu thích bình thường.
Không ít người đổ dồn ánh mắt vào Tiêu Nguyên Thạch để xem trò hay.
Như đang nói, thê tử mà ông ta hòa ly lại được Nghệ vương coi như bảo vật, xem ra ánh mắt của ông ta không tốt lắm.
Điều này làm cho Tiêu Nguyên Thạch đột nhiên có chút hối hận, đáng lẽ hôm nay ông ta không nên đến yến tiệc này.
Nhưng mà, dù lúc này có buồn bực thế nào, ông ta cũng không thể đứng lên phản bác một thân vương có quyền lực.
Chỉ có thể chịu đựng những ánh mắt khác thường của mọi người.
Trong lòng nhiều vị phu nhân và tiểu thư đều sinh ra cảm giác bất bình và ghen tị.
Tuy dung mạo của Khổng thị không tồi, trông vẫn rất trẻ trung nhưng sao có thể xứng đôi với Nghệ vương được?
Với địa vị và phân thận của Nghệ vương, cũng như tướng mạo và khí chất, muốn tìm thiếu nữ chưa lập gia đình đâu có gì là khó, cớ gì cứ đeo bám một phụ nhân đã hòa ly chứ.
Khổng thị này có bản lĩnh thật.
Trong số đó, Đồ phu nhân chính là người cảm thấy bất bình nhất.
Người ngồi bên cạnh bà ta là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, cũng là con gái của Đồ phu nhân tên Đồ Ngọc Kiều, được bà ta yêu thương sủng ái hết mực.
Trước đó, khi nàng ta nhìn thấy Nghệ vương xuất hiện, cảm thấy rất đỗi kinh ngạc trước dung mạo của người này.
Thật sự là người này quá đẹp, khí chất thoát tục, bất phàm, giống như thần tiên hạ phàm vậy.
Đương nhiên, Tiêu Hàn Tranh cũng rất đẹp nhưng do với thân phận của Nghệ vương thì kém hơn rất nhiều.
Biết Nghệ vương vẫn chưa có vương phi, trong lòng nàng ta không khỏi rung động .
Nàng ta biết cha muốn tứ ca cưới thôn nữ Tiêu Bạch Lê kia, vì muốn lưu lại một đường lui cho Đồ gia.
Nhưng nàng ta lại có cùng suy nghĩ với mẫu thân, nếu làm vậy thì thiệt thòi cho tứ ca quá.
Bây giờ nhìn thấy Nghệ vương, trong lòng nàng ta nảy ra một ý định.
Nếu nàng ta có thể gả cho Nghệ vương, tương lai nếu Cẩm vương có thua nhà nàng ta chẳng những có đường lui, mà còn có thể tiếp tục sống vinh hoa phú quý.
Nàng ta vẫn chưa định hôn sự, trước đó thật sự chẳng có hứng thú gì với những thiếu niên tài tuấn ở Bắc Thành.
Nhưng sau khi nhìn thấy Nghệ vương, nàng ta liền cảm thấy đây là nam nhân mà nàng ta muốn gả.
Trông vừa tuấn mỹ, lại vừa tao nhã, phong độ, còn mang theo sự quyến rũ và trưởng thành, những con cháu thế gia kia làm sao có thể so sánh được.
Vốn định chờ yến tiệc kết thúc, sẽ nói ý định của mình với cha và mẫu thân.
Nhưng giờ lại nghe được Nghệ vương nói muốn cưới mẫu thân của Tiêu Hàn Tranh, vẻ mặt nàng ta bỗng thay đổi.
Một nữ nhân già lại đã từng sinh con, dựa vào đâu chứ? Xứng sao?
Tay nàng ta nắm chặt làn váy, cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng chẳng phải bây giờ còn chưa thành thân sao, nàng ta vẫn còn cơ hội.
Vì món ăn đa dạng, màu sắc và hương vị lại đẹp mắt nên những ai đến dự tiệc đều cảm thấy, chuyến này đi thật đáng giá.
Trên đời này, chỉ có mỹ thực là không thể bỏ qua, cho dù trải qua ngàn năm sau thì điều này vẫn luôn đúng.
Thế là mọi người ăn uống vui vẻ, nhiều người dù đã no căng bụng nhưng vẫn tiếp tục gắp đồ ăn ra đĩa.
Cả mấy món tráng miệng này nữa, sao có thể ngon như vậy.
Đặc biệt là bánh tart trứng và bánh kem, rất được các phu nhân và tiểu thư yêu thích.