Đây quả thật không cho Phương gia con đường sống, lấp kín hết đường đi của Phương gia.
Chỉ có một con đường đó là bán hết cho Đồ gia, nhưng cũng bị lỗ vốn mà mấy năm nay gia tộc vất vả kinh doanh.
Có thể nói rượu và Đồ gia không ngon hơn rượu của Phương gia bao nhiêu, chỉ dựa vào bối cảnh chiếm được thị trường lớn nhất Bắc Cương này, còn lợi dụng những thủ đoạn hèn hạ dơ bẩn chèn ép người khác, thật là đáng xấu hổ.
Phương Chí Tuấn đồng ý gật đầu: "Đúng vậy, ta nghe nói trước kia sở dĩ Đô gia biết chưng cất rượu, công thức chưng cất rượu là cướp được một thế gia chưng cất rượu khác."
Nếu không rượu Đồ gia, ngược dòng lịch sử gia tộc, còn không lâu đời bằng Phương gia.
Thời Khanh Lạc có ấn tượng cực kém với Đồ gia: "Không sao, lần này chúng ta dùng gậy ông đập lưng ông."
Phương Chí Tuấn gật đầu: "Ta vô cùng ủng hộ."
Xem xong quán rượu, Thời Khanh Lạc để cho Phương Chí Tuấn thuận tiễn dẫn bọn họ đến xem tửu phường và quán rượu khác.
Sau khi xem xong, Thời Khanh Lạc cũng biết tại sao Đồ gia không chỉ ép Phương gia rời đi, còn ép giá mua tửu phường và quán rượu của người ta.
Diện tích của tửu phường Phương gia rất lớn, vị trí còn rất tốt, công cụ chưng cất rượu đầy đủ, còn có một hầm rượu lớn.
Mỗi một quán rượu đều nằm ở vị trí tốt náo nhiệt của đường phố,có lượng khách cố ý.
Mua được có thể kiếm tiền.
Xem xong tửu phường và quán rượu, Thời Khanh Lạc rất hài lòng.
Sau đó để cho người về nhà lấy ngân phiếu, đi với Phương Chí Tấn đến nha môn làm thủ tục sang tên tửu phường và quán rượu.
Chờ từ nha môn đi gia, tửu phường và quán rượu của Phương gia đều thuộc về Thời Khanh Lạc.
Bây giờ tửu phường là cả Thời Khanh Lạc, tất nhiên sẽ không có khả năng treo bảng hiệu của Phương gia.
Vì vậy Thời Khanh Lạc lại để cho người đi làm bảng hiệu, chuẩn bị qua mấy ngày nữa treo lên.
Cùng lười phí thời gian nghĩ tên, vì vậy trực tiếp nói: "Tửu phường Nam Khê".
Lúc nàng đi tới thế giới này thì chúng là đến huyện Nam Khê, ở đó làm quen với tiểu tướng công, cũng từ đó có nhà, cảm thấy có có ý nghĩa kỷ niệm.
Cho nên mọi người để cho nàng đổi tên, đầu tiên nàng nghĩ ra được cái tên này.
Thời Khanh Lạc làm chuyện cũng không che che giấu giấu, vì vậy khi bọn họ từ nha môn đi ra, phủ Cẩm vương và Đồ phủ đều biết.
Vốn dĩ Đồ Lập Hoan đang chờ thu hoạch thành quả chiến thắng, nghe được người theo dõi Phương gia tới bẩm báo chuyện này, sắc mặt có chút tối sẫm.
Gã nghiến răng nghiến lợi nói: "Phương Chí Tuấn, Thời Khanh Lạc,các ngươi chờ đó cho ta."
Kế hoạch gã bố trí hai năm, không chỉ muốn làm Phương Gia sụp đổ, còn muốn chiếm đoạt tửu phường và quán rượu của Phương gia.
Ai có thể nghĩ đến chỉ kém một bước nữa thành công, lại bị Thời Khanh Lạc kia phá hư, làm sao có thể không làm cho gã tức giận được.
Đồ Lập Huan trầm mặt đi đến viện của Đồ phu nhân.
Sau khi Đồ phu nhân nghe xong, cũng sầm mặt: "Thời Khanh Lạc không phải cố ý muốn đối nghịch với chúng ta chứ?
Kế hoạch con trai bà ta cố ý sắp xếp như vậy, lại bị Thời Khanh Lạc quấy rối chiếm tiện nghi, thật là chọc tức bà ta.
Đồ Lập Hoan nói: "Nàng khẳng định là cố ý."
"Mẫu thân, người nói, nàng thật sự biết chưng cất rượu sao?"
Đồ phu nhân suy nghĩ một chút nói: "Không có nghe nói Thời Khanh Lạc biết chưng cất rượu."
Tiếp đó bà ta lại nói: "Trước đó ta còn đang suy nghĩ, nếu nhưng Thời Khanh Lạc không biết chưng cất rượu, vậy nếu nàng tổ chức yến hội thì lấy rượu ngon ở đâu."
"Bây giờ lại biết ý định của nàng, có lẽ, nàng đã sớm nhìn trúng tửu phường của Phương gia."