Mấy người bọn họ đều ủng hộ chuyện Thời Khanh Lạc phá hỏng tửu phường của Đồ gia, tâm trạng cũng không còn tồi tệ nữa.
Lúc đầu Khổng Nguyệt lan nghe Tứ thiếu gia gì đó của Đồ gia muốn đối xử như vậy với con gái mình, tức giận gần chết.
Bây giờ nghe chủ ý của con dâu, cũng cảm thấy rất tốt,
Vì vậy tâm trạng tốt chạy vào phòng bếp nấu thêm thức ăn.
Tiêu Bạch Lê nghe được cũng tức giận, nhưng không để trong lòng.
Dù sao người kia muốn kết hôn với nàng ấy, nàng ấy không đồng ý là được.
Nhìn người nhà và bằng hữu vì chuyện của nàng ấy và tức giận như vậy, còn vì chuyện này mà nghĩ cách trả thù, trong lòng nàng ấy ấm áp.
Cũng chạy vào phòng bếp giúp đỡ mẫu thân làm thêm thức ăn cho mọi người.
Mọi người cũng không ăn trước, chờ hai người từ phòng bếp đi ra thì cùng nhau ăn.
Sau khi cơm nước xong, mấy người Lương Vũ Lâm cũng không rời đi, lại chuyển đến thư phòng uống trà.
Lương Vũ Lâm giống như nhớ cái gì đó, nói với Thời Khanh Lạc: "Đúng rồi, ta nghe nói sòng bạc mở đánh cược, đánh cược con và Ô thị ai cất rượu ngon hơn, ta đặt cho con 10 vạn lượng."
Thời Khanh Lạc nhấp một ngụm trà cười nói: "Ta đã biết, sau đó cũng để cho người đi đặt cho mình 10 vạn lượng."
Nàng lại bổ sung một câu: "Đặt cược sòng bạc con trai Cẩm vương mở."
Đợi đến lúc nàng thắng, tất nhiên sòng bạc sẽ đưa tiền cho nàng.
Lương Vũ Lâm cũng cười ra tiếng: "Ta cũng vậy."
Muốn kiếm tiền, vậy khẳng định phải kiếm tiền của đối thủ.
Nghe được đối thoại của hai người, ánh mắt mất người Hề Duệ sáng lên.
Hề Duệ cười nói: "Vậy ta cũng đi đặt, đúng lúc trong tay ta có 10 vạn."
Trừ số tiền trong nhà kín đáo đưa cho hắn ta ra, hắn ta cũng kiếm được không ít tiền từ xưởng len sợi mở ở huyện Hà Dương.
Lương Hữu Tiêu nói: "Vậy ta cũng đặt 10 vạn lượng đi."
Nhờ có Thời Khanh Lạc, hiện tại hắn ta là người có tiền nhất.
Tịch Dung nói: "Tiệm son phấn của ta mới chuyển tiền thu vào tháng trước, ta cũng đặt 10 vạn lượng."
Tiền của nàng ấy đa số đều tốn trong chuyện chiêu binh mãi mã, dùng trên người của các nữ binh.
Chẳng qua tiệm phấn son ngày càng kiếm được tiền, cho nên cẩm ra 10 vạn cũng không khó gì.
Lương Hành Ngọc: "..." Đột nhiên cảm thấy những người ngồi ở đây thật xa lạ.
Hắn ta là một hoàng tử, ngân phiếu mang ra ngoài cũng chỉ ba vạn lượng thôi.
Bây giờ ngay cả tên ăn chơi trác táng Hề Duệ, ra tay một cái là 10 vạn, không có so sánh không đau thương, hắn ta đã trở thành quỷ nghèo nổi bậc nhất.
Vì dung nhập vào, hắn ta cũng không thèm để ý: "Ta chỉ mang theo 3 vạn lượng bạc đi ra ngoài, ta cũng đi hết cho ngươi.”
Thời Khanh Lạc cũng đặt cho mình 10 vạn, chắc hẳn không thể thua được.
nếu thua, hắn ta thật sự muốn khóc.
Tất nhiên, nếu thắng, hắn có thể kiếm bội rồi.
Không nhịn được suy nghĩ, nếu như bọn họ đặt nhiều như vậy mà thắng được, vậy con trai của Cẩm vương không biết có bồi thường đến muốn khóc hay không.
Ai bảo mọi người đều muốn nhổ lông dê chứ.
Nhưng suy nghĩ một chút lại cảm thấy thoải mái.
Vì vậy mọi người lập tức để cho tùy tùng đi sòng bạc đặt Thời Khanh Lạc thắng, trừ tên nghèo Ngũ hoàng tử ra, mỗi người đều đặt 10 vạn lượng bạc.
rất nhanh Cẩm vương đã nhận được tin tức.
Lương Vũ Thuân: “..." Có phải đám người này điên rồi không?
Mấy người trẻ tuổi không đáng tin làm ồn ào, nhưng sao đệ đệ khốn khép bụng dạ đen tối kia của gã lại ồn ào theo?
Chẳng lẽ đây chính là gần mực thì đen sao?
Quan trọng chính là những người này đều đặt cược ở sòng bạc của con trai ông ta, nếu Thời Khanh Lạc thắng, vậy không phải con trai gã kiếm tiền không được, còn phải bồi thường một số tiền lớn sao.
Chẳng qua bây giờ muốn hủy bỏ chuyện đánh cược đã không kịp rồi.
Cũng không khỏi có chút suy nghĩ, vốn dĩ gã muốn đặt Thời Khanh Lạc vạn lượng cho Đồ phu nhân, nhưng đã thay đổi chủ ý, đổi đặt cho Thời Khanh Lạc.
Cũng không thể để cho đám hỗn đản kia chiếm hết tiện nghi.