Bà ta càng không biết phản bác như thế nào, mặc dù trong lòng xem thường thôn phụ Thời Khanh Lạc này, nhưng nha đầu c.h.ế.t tiệt này đúng là Quận chúa.
Bà ta không nghĩ đến chỉ nói chuyện kết thân, vậy mà Thời Khanh Lạc lại làm cho bà ta mất mặt như vậy.
Cảm nhận được ánh mắt cười trên sự đau khổ của người khác, đồng tình, xem kịch vui, đáng đời từ xung quanh, bà ta cảm thấy mình không ở lại được nữa.
Vì vậy bụm mặt trừng mắt nhìn Thời Khanh Lạc: "Ngươi chờ đó cho ta."
Tiếp đó dẫn theo nha hoàn sầm mặt nhanh chóng rời đi, thù này bà ta sẽ ghi nhớ.
Thời Khanh Lạc hoàn toàn không cảm thấy vấn đề gì cả, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả âm mưu quỷ kế đều là phù vân.
Chúc gia, nàng còn không sợ.
Hơn nữa chỉ cần Chúc gia chủ có đầu óc, cũng sẽ không làm bậy theo phu nhân của mình.
Nàng nhìn bóng lưng của Chúc phu nhân, tiếp tục nói: "Đầu tiên là bất kính với Quận chúa, bây giờ lại càng tự tiện rời đi, dây chính là đánh vào mặt của chủ nhân yến hội mà!"
Lời này làm cho Đồ phu nhân đứng cách đó không xa sầm mặt.
Mới vừa rồi lúc Chúc phu nhân mở miệng, bà ta vừa mới đến đây, cho nên cố ý không đi qua, mà lựa chọn xem cuộc vui.
Xưa nay tính tình của Chúc phu nhân rất khó chung đụng, lợi dụng để đối phó với Thời Khanh Lạc rất tốt.
Nhưng bà ta không ngờ, Thời Khanh Lạc này lại phách lối kiêu ngạo như vậy, đối với một phu nhân thế gia nói mắng thì mắng, nói đánh là đánh.
Ngang ngược hống hách, cũng sắp đuổi kịp Trân Quận chúa rồi.
Nhưng nếu truy cứu chuyện Chúc phu nhân bị đánh, đúng là do phạm thượng.
Mặc kệ nói thế nào thân phận Quận chúa của Thời Khanh Lạc là thật.
Mặc dù Chúc gia chủ là quan tam phần, nhưng Chúc phu nhân lại không có được ban cáo mệnh.
Thân phận thấp không nói, tự mình cũng ngu xuẩn, đây là cho cơ hội đe Thời Khanh Lạc g.i.ế.c gà dọa khỉ.
Vốn dĩ Đồ phu nhân cũng không vui, nghe được lời ám chỉ của Thời Khanh Lạc, lại càng không thoải mái hơn.
Chẳng qua đừng nói Chúc phu nhân không có cáo mệnh, ngay cả bà ta cũng không có.
Phu nhân quan viên của bắc Thành, cũng không biết Hoàng đế có phải cố ý hay không, đều không phong cáo mệnh.
Cùng vì thế trừ Cẩm vương phi và Trân Quận chúa lúc trước kia ra, không có phu nhân nào có phẩm cấp cả.
Mà bây giờ hai người này đã bị Cẩm vương cách chức biếm thành thứ dân, như vậy, toàn bộ trong đám phu nhân Bắc Thành này, Thời Khanh Lạc là có thân phận cao nhất...
Đồ phu nhân hít sâu một hơi,dẫn nha hoàn đi đến.
Lúc này Thời Khanh Lạc quay đầu lại phân phó với một thị nữ: "Để cho người đi nói với gia chủ Chúc gia một tiếng, phu nhân của ông ta bất kính với bổn Quận chúa, còn nói để cho bổn Quận chúa chờ đó."
"Bổn Quận chúa sẽ chờ, nhìn xem Chúc gia ông ta đối phó với bổn Quận chúa như thế nào."
"Một phu nhân không có cáo mệnh phẩm cấy, lại dám nhằm vào Quận chúa nhất phẩm do bệ hạ thân phòng, có phải Chúc gia của ông ta còn lợi hại hơn bệ hạ hay không?”
Lời này làm cho ông ít phu nhân ở chỗ này có sắc mặt khó coi.
Mặc dù Thời Khanh Lạc đang nói Chúc phu nhân, nhưng cũng đang xỉa xói bọn họ, dù sao các nàng cũng không có cáo mệnh.
Hơn nữa Thời Khanh Lạc đây là làm to chuyện ra, còn phái người đi cảnh cáo Chúc gia.
Câu sau cùng chính là g.i.ế.c người không thấy máu, mọi người đều biết Chúc gia đầu phục Cẩm vương, nhưng thiên hạ này vẫn là của Hoàng đế,
Lợi hại hơn cả Hoàng đế, đây là có ý gì? Chúc gia dám nhận sao?
Trước khi Cẩm vương thành công soán ngôi, thù mà Chúc phu nhân bị Thời Khanh Lạc nhục nhã nhất định không thể báo được, nói không chừng còn bị Chúc gia chủ mắng một trận..
Lúc này phu nhân muốn thăm dò hôn sự của Tiêu Bạch Lê, đều thu hồi tâm tư lại.
Đồng thời cũng có nhận thức chúng, Phúc Bảo Quận chúa này không dễ chọc.
Thị nữ kia rất nhanh đã rời đi, hiển nhiên là trực tiếp đi đến Chúc gia.
Trong lúc nhất thời các phu nhân không biết nói cái gì cho tốt.
Đô phu nhân đi đến phá vỡ bầu không khí lúng túng bế tắc nhất thời.
Một phu nhân phái Cẩm vương cười khanh khách mở miệng nói: "Đồ phu nhân đã đến!"
Đồ phu nhân nở nụ cười: "Ngại qua, mới vừa rồi ta đi sắp xếp chuyện ngắm hoa, tới trễ."
Phu nhân mở miệng đầu tiên: "Chúng ta cũng vừa mới đến."
Đồ phu nhân đi tới trước mặt Thời Khanh Lạc và Tịch Dung, cúi chào: "Bái kiện Quận chúa, bái kiến Hầu gia!"