Sau khi đến Bắc Thành, bởi vì là Tri phủ phu nhân, cho nên Thời Khanh Lạc cũng phải xã giao không ít.

Cho nên vì chuyện ứng đối với các phu nhân tiểu thư, nàng chuẩn bị lựa chọn chính sách, đó chính là lôi kéo hết những người có thể lôi kéo, đả kích những người có địch ý và lòng dạ xấu xa.

Nếu Đồ phu nhân gì đó kia thật cấu kết với Nguyễn Tùng Linh, muốn sữa trị nàng, thiết kế bêu xấu nàng, vậy tất nhiên nàng sẽ không để đối phương sống tốt.

Con người này của nàng không thích gây chuyện, nhưng lại không sợ chuyện.

Nói tóm lại người không phạm ta không phạm ngươi, nếu ngươi phạm ta ta đáp trả gấp mười lần.

Tiêu Hàn Tranh biết bản lĩnh của tiểu tức phụ, cho nên cũng không lo lắng.

Hắn nắm tay nàng cười nói: "Muốn làm gì thì làm cái đó, ta làm chỗ dựa cho nàng."

Sở dĩ hắn cố gắng leo lên, chính là hy vọng tiểu tức phụ và người nhà có thể sống tùy ý.

Ở kiếp trước Tiêu Hàn Tranh trải qua quá nhiều ác ý và đả kích, đời này nếu không gặp được tiểu tức phụ, cũng không biết sẽ hắc hóa thành cái dạng gì.

Đời trước làm quyền thần, là thanh đao trong tay Hoàng đế, trên tay hắn dính không ít máu.

Bây giờ bởi vì có tiểu tức phụ người nhà còn sống, cho nên hắn muốn làm một năng thần.

Nhưng lòng hắn vẫn lãnh khốc như vậy, cho nên tiểu tức phụ muốn thu thập ai, hắn đều sẽ không do dự lập tức nhấc đao lên.

Thời Khanh Lạc vươn tay ôm eo Tiêu Hàn Tranh, trong đôi mắt yêu kiều lộ ra ý cười mềm mại: "Chàng như vậy, sẽ làm ta hư mất."

Tiêu Hàn Tranh nghe được giọng nói dịu dàng mềm mại của nàng, trong lòng cũng mềm thành một mảnh: "Hư cũng không sao, dù sao nàng là cái dạng gì, ta đều thích!"

Thời Khanh Lạc ngẩng đầu cười nhìn hắn: "Lời ngon tiếng ngọt càng nói càng lưu loát nha!"

Tiêu Hàn Tranh hôn lên trán nàng một cái: "Ta chỉ nói thật mà thôi."

Quả thật hắn nghĩ như vậy, lúc tiểu tức phụ làm chuyện xấu, hắn cũng rất thích.

Thời Khanh Lạc phát hiện đời này nàng thực sự bị người này ăn gắt gao rồi.

Hai người đi đến bên cạnh tắm, sau đó cùng nhau nghỉ ngơi.

Gần đây Tiêu Hàn Tranh vẫn ăn thuốc tranh thai, chủ yếu mới đến Bắc Thành, bọn họ có không ít chuyện cần làm, tiểu tức phụ hôngthichs hợp mang thai vào lúc này.

Chờ sau khi thế cục đã ổn định, bọn họ sinh một đứa con cũng không muộn.

Tiểu tức phụ mang thai trở một chút, cũng có lợi cho thân thể.

Hôm sau mấy người Tịch Dung phong trần chạy đến Bắc Thành.

Thời Khanh Lạc đón gió tẩy trần cho bọn họ.

Tịch Dung ôm Thời Khanh Lạc một cái: "Khanh Lạc, ta nhớ ngươi muốn chết."

Thời Khanh Lạc cười ôm lại nàng ấy: "Ta cũng rất nhớ ngươi."

Tịch Dung là khê mật tốt nhất ở cổ đại của nàng, thời gian dài không gặp như vậy, tất nhiên nàng cũng nhớ đối phương.

Hề Duệ thấy bộ dạng của hai người thì bĩu môi một cái: "Các ngươi được rồi đó."

Sau đó hắn ta đáng thương nhìn Thời Khanh Lạc: "Khanh Lạc, đoạn đừơng này chúng ta rất vất vả, cơ bản không ngon, cầu ăn ngon.”

Nói như vậy, ánh mắt không nhịn được liếc nhìn Tiêu Bạch Lê sau lưng Thời Khanh Lạc.

Lương Hữu Tiêu cũng làm ra bộ dạng đáng thương: "Ta muón ăn thịt kho, đầu sư tử, bánh trôi ngâm rượu..."

Hắn ta gọi tên không ít đồ ăn.

Thời Khanh Lạc nhướng mày: "Các ngươi gọi những món này, ta lại không biết làm."

Trái lại nàng tương đối biết ăn, nhưng lại không giỏi làm....

Lương Hữu Tiêu nhìn sang Tiêu Bạch Lê ở sau lưng nàng , cười nói: "Không phải còn có muội muội Bạch Lê sao, chúng ta tuyệt đối tin tưởng tay nghề của muội ấy.”

Không thể không nói về kinh thành mấy tháng, bọn họ thật sự nhớ tay nghề của Tiêu Mẫu và Tiêu Bạch Lê.

Bây giờ ở kinh thành cũng có không ít tửu lầu thay đổi thực đơn, không còn lấy món hầm làm chính nữa, tăng thêm món ăn do Thời Khanh Lạc đưa ra.

Nhưng ăn vào lại không ngon bằng đồ do Tiêu mẫu và Tiêu Bạch Lê làm.

Hơn nữa còn làm được không ít món bên ngoài không có.

Tiêu Bạch Lê nhìn bộ dạng đáng thương của hai người, trái lại cũng không suy nghĩ gì nhiều.

Món ăn mình nấu, được người khác thích như vậy, tất nhiên nàng ấy vui vẻ rồi.

Vừa mới chuẩn bị nói chuyện, Lương Vũ Lâm đi tới lại lên tiếng trước.

Ông soi mói nhìn Lương Hữu Tiêu: "Các ngươi muốn ăn thì đi ra tửu lầu bên ngoài ăn đi, Bạch Lê nhà ta làm đồ ăn, cũng không làm cho người ngoài."

Ông nhận được thư Thái tử gửi đến, biết Lương gia cố ý muốn cho Lương Hữu Tiêu cưới đại khuê nữ.

Nhưng mẫu thân của Lương Hữu Tiêu lại xem thường thân phận nông nữ của đại khê nữ, hơn nữa quan hệ mấy phòng của Lương gia phức tạp, hai chị dâu của Lương hữu Tiêu cũng không dễ sống chung.



Đại khê nữ nhà ông đơn thuần hiền lành như vậy, cũng không thể gả cho loại nhà đó.

Phủ quốc công thì thế nào?Tiêu Bạch Lê là con gái thân vương ông đó, phối với Thái tử cũng được, con trai trưởng của phủ quốc công thì tính là cái gì, hừ hừ.

Tất nhiên, nếu phối với Thái tử, ông lại chê sau này Thái Tử sẽ là Hoàng đế, tam cung lục viện, đại khê nữ của ông ở hậu cung sẽ bị ủy huất.

Cũng vì vậy nhìn thấy Lương Hữu Tiêu muốn bắt có đại khuê nữ của mình, tất nhiên không vừa mắt.

Lương Hữu Tiêu, Hề Duệ: "..." Vậy ngài không phải là người ngoài sao.

Bọn họ thật sự muốn lay tỉnh Nghệ vương, ngài còn chưa cưới mẫu thân Bạch Lê đâu, vậy mà lúc này còn lấy thân phận người làm cha ra nói?

Chẳng qua hai người không dám, ai bảo Nghệ vương nhìn giống như trích tiên, nhưng trên thực tế lại rất phúc hoắc.

Thời Khanh Lạc nghe được lời của Nghệ vương, cũng có chút giở khóc dở cười.

Cha kế vẫn còn chưa lên, đã bảo vệ con gái rồi,

Xem ra Nghệ vương này có tiềm chất làm cha, không tệ.

Nàng nghe tiểu tướng công nói, Lương gia đang hỏi thăm về tiểu cô minh, có ý muốn Lương Hữu Tiêu cưới Bạch Lê.

Vốn dĩ nàng cảm thấy con người Lương Hữu Tiêu không tệ, nhưng nghe xong tình hình của Lương gia do tiểu tướng công điều tra, cũng loạt bỏ Lươg Hữu Tiêu.

Cho nên lúc này nhìn Lương Hữu Tiêu, có chút ghét bỏ.

"Đúng vậy, muốn ăn cái gì thì đi tửu lầu, Bạch Lê nhà ta mới không phục vụ."

Hề Duệ u oán nhìn Lương Hữu Tiêu, giống như nói, đều do huynh, nếu không chúng ta có thể ăn đồ do Bạch Lê làm rồi.

Lương Hữu Tiêu: "..." Hắn ta là trêu chọc ai? Hắn ta cũng ủy khuất.

Hề Duệ không muốn đi tửu lầu, vì vậy đáng thương nhìn Nghệ vương: "Tiểu biểu thúc, ta đói."

Lương Vũ Lâm liếc nhìn hắn một cái: "Ăn đất đi."

Dù sao sau này đồ ăn do đại khuê nữ làm, không thể tiện nghi cho đám tiểu tử thúi này.

Hề Duệ: "..." Đây chính là biểu thúc ruột nha!

Vì vậy trừ Tịch Dung ra, mấy người Hề Duệ chỉ có thể khổ sở chạy đến tửu lầu ăn cơm.

Bởi vì Tịch Dung là con gái, cho nên được chăm sóc đặc biệt, ăn một bữa cơm thật ngon do Tiêu mẫu và Bạch Lê làm.

Chờ đám Hề Duệ trở về. Vốn dĩ hai người muốn ở lại phủ Tri phủ, chẳng qua lại bị Nghệ vương nói đến trắc viện chỗ ông ở.

Chủ yếu là phòng bị Lương Hữu Tiêu, để cho tên này cách xa đại khuê nữ của ông.

Mẫu thân Lương Hữu Tiêu xem thường đại khê nữ của ông, công cũng không coi trọng con cháu Lương gia.

Còn về Hề Duệ, bởi vì Hề gia không cho người hỏi thăm Tiêu Bạch Lê, mặc dù có ý muốn kết thân với Tiêu gia, nhưng không lộ chuyện ra bên ngoài, cho nên Nghệ vương cũng sẽ như không biết.

Tiếp theo đó cuộc sống Lương Hữu Tiêu giống như nước sôi lửa bỏng, hận không thể vừa nhìn thấy Nghệ vương thì lập tức chạy trốn.

Trái lại Hề Duệ tránh thoát được một kiếp.

Nghệ vương đến Bắc Thành mấy ngày, cũng chưa từng đến phủ Cẩm vương thăm hỏi ca ca Cẩm vương này.

Trong lòng Cẩm vương cũng không quá dễ chịu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play