Thời Khanh Lạc gật đầu, “Đúng vậy! Ông ta dẫn theo ngoại thất đi kinh thành hưởng phúc, lại ném các ngươi ở lại trong thôn chịu khổ, đây mới gọi là bất hiếu”
“Lão thái thái ngài bị nữ nhân kia lừa ở lại chỗ này, để lại một nha hoàn đến hậu hạ ngài, như vậy tính ra các ngươi có thể được cái gì?”
“Quyền lợi tiền tài của phủ tướng quân đều bị một mình nữ nhân kia khống chế."
Nàng tiếp tục nói: “Lão thái thái, ta cảm thấy không đáng giá cho ngài.”
“Nuôi được một nhi tử tướng quân, vậy mà lại tiện nghi cho người khác, rõ ràng ngài mới là lão thái quân của phủ tướng quân, cái phủ kia nên là ngài quản lý mới đúng.'
“Nhà của chúng ta còn thiếu nợ mười mấy lượng bạc của người ta, các ngươi nhìn chằm chằm chúng ta làm gì?”
“Dù tính chúng ta có tiền, cũng không đến lượt tôn tử hiếu kính gia gia nãi nãi."
“Càng đừng nói đến chuyện chúng ta đã phân gia đoạn tuyệt quan hệ, quan phủ cũng có thể làm chứng.”
"Chúng ta trả mười mấy lượng bạc cho người ta mà phải thức đêm dậy sớm mệt c.h.ế.t mệt sống, nhưng người ta ở phủ tướng quân, ăn một bữa cơm cũng không chỉ chút tiền này."
Tiền lão thái ngẩn người: "Sao một bữa có thể ăn nhiều như vậy."
Thời Khanh Lạc làm ra vẻ mặt cạn lời: "Sao lại không thể? Người ta ăn hải sâm bào ngư, tổ yến vi cá, một bữa ăn không chỉ có mười mấy lượng bạc đâu."
Nàng chỉ vào chậu hoa cách đó không xa: 'Ngài thấy chậu hoa cúc tím kia không?"
"Thấy được, trái lại màu sắc đúng là đặc biệt mới lạ." Lần đầu tiên Tiêu lão thái thấy được hoa cúc màu tím.
Thời Khanh Lạc nhấn mạnh: "Đây là nhìn màu sắc sao? Đây là nhìn giá tiền."
"Đây là hoa của công tử Bạch gia đại hộ trong huyện thành, cố ý mua từ kinh thành về, phải mất mấy trăm lượng đó."
Tiêu thái thái không tin: "Gì, một chậu hoa mất mấy trăm lương? Ngươi đang nói bậy nói bạ đi."
Vương thị và Ngô thị cũng không tin: "Một chậu hoa rách làm sao có thể mấy trăm lượng được."
Thời Khanh Lạc nói: "Cho nên nói các ngươi cũng không hiểu, tầm mắt quá nhỏ."
"Các ngươi có thể đi đến huyện thành tùy tiện hỏi thăm, thì sẽ biết được Bạch thiếu gia mua hoa cúc tím có giá mấy trăm lượng, ta lừa các ngươi làm gì, sau khi nghe ngóng xong là bị vạch trần rồi."
Đúng lúc này, một gã nam tử trẻ tuổi sau lưng Tiền thái thái nói: "Nãi nãi, lần trước cháu đi huyện thành có nghe người ta nói qua rồi, thật sự có chuyện này."
Lúc ấy gã cũng cảm thấy thật khó tin, còn cảm khái người của những đại hộ này thật biết chơi và xa xỉ.
Tiêu lão thái trợn to hai mắt: "Một châu hoa nát này cũng không làm cơm ăn được, sao lại có giá mấy trăm lượng bạc chứ?"
Thời Khanh Lạc nói: "Bởi vì mặt mũi! Người chơi mấy cái này cũng là muốn khoe khoang thân phận địa vị của mình."