Ngài nhìn Lương Hữu Tiêu đang nói không ngừng về những gì mà hắn ta muốn làm, cũng thấy được tham vọng của đối phương.
Ngay lập tức hiểu, tại sao Thời Khanh Lạc lại kêu Lương Hữu Tiêu tới tìm mình.
Đây là thần tử có năng lực mà Thời Khanh Lạc cử đến chỗ ngài, để tìm hiểu, khai thác về hải ngoại.
Trước đây, ngài thực sự đã nghĩ đến việc phát triển ra hải ngoại nhưng ngài không không biết nhiều về thế giới bên ngoài, nếu cứ làm một cách mù quáng, sẽ chỉ hao tài tốn của.
Bây giờ đã có hải đồ và mô tả do Thời Khanh Lạc cung cấp, cộng với một Lương Hữu Tiêu đầy tham vọng, trẻ tuổi và hiếu chiến, ngài đã nhìn ra cơ hội.
Ngài nhìn Lương Hữu Tiêu hỏi: “Con tàu ngươi muốn đóng cũng do Thời Khanh Lạc đưa bản vẽ cho ngươi à?”
Lương Hữu Tiêu gật đầu: “Dạ phải, nàng không chỉ đưa cho thảo dân tấm hải đồ này mà còn đưa cho thảo dân một vài sơ đồ cấu tạo của con tàu.”
“Tuy nhiên đó chỉ là bản vẽ sơ lược, thảo dân cần mời những người thợ thủ công giỏi về khía cạnh này để hoàn thiện việc chế tạo.”
Hoàng đế nói: “Trình lên cho trẫm xem thử.”
Lương Hữu Tiêu đã chuẩn bị sẵn sàng, vì thế lấy ra mấy bức vẽ đã ố vàng từ trong ngực.
Hoàng đế lấy một vài bản vẽ và tấm hải đồ có cảm giác đã được vẽ từ nhiều năm trước, so sánh và xem xét, đại khái có hình dáng của một con tàu biển và một số cấu tạo quan trọng.
Nó thực sự chưa hoàn thiện, yêu cầu cấu trúc cần phải hoàn chỉnh để đóng được một con tàu biển.
Nhưng với mấy tấm bản vẽ này, việc đóng một con tàu biển có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian và bớt rắc rối.
“Trẫm cũng có ý định phát triển ra hải ngoại. Ngươi sẽ là người tiên phong đi đầu, thế nào?”
“Ngươi không phải lo lắng về con tàu, trẫm sẽ giao cho chuyên đóng tàu làm.”
“Chờ thời cơ chín muồi, ngươi có thể ra khơi, ta sẽ phái một đội thủy quân tinh nhuệ đi cùng ngươi.”
“Ngoài việc thu thập để đổi lấy vàng, bạc. Ngươi còn có trách nhiệm giúp những người có chuyên môn vẽ và cải thiện hải đồ.”
“Chờ ngươi trở về, trẫm sẽ đích thân mở tiệc tẩy trần, cũng đặc biệt thành lập Hải vụ ti ở Quỳnh Châu, giao cho ngươi đi phụ trách, thế nào?”
Ngài nhìn ra được, không phải Lương Hữu Tiêu không muốn làm quan, chỉ là hắn ta không thích sự sắp đặt của Lương gia thôi.
Lương Hữu Tiêu không hề che giấu tham vọng và kích động: “Thảo dân nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của bệ hạ!”
Hắn ta tới tìm hoàng đế là vì cái gì? Chính là vì điều này.
Có sự can thiệp của hoàng đế, con tàu do hoàng đế đóng tất nhiên sẽ tốt và mạnh hơn con tàu do chính tay hắn ta đóng.
Mấu chốt là có thủy quân tinh nhuệ của hoàng đế đi theo tháp tùng, sự an toàn của chuyến hành trình này cũng có thể được đảm bảo, làm việc gì cũng thuận lợi hơn.
Tiền đồ mai sau sẽ còn rất nhiều hứa hẹn.
Hắn ta phải vì Đại Lương, phát triển việc giao thương ra hải ngoại.
Đúng vậy, hắn ta thích nhất vẫn là làm ăn buôn bán nhưng sau này, không chỉ đơn thuần là buôn bán cho bản thân mà còn buôn bán cho Đại Lương, cũng làm những người khác không dám động đến hắn ta.
Đây cũng là nguồn cảm hứng và ý kiến mà Thời Khanh Lạc đã truyền cho hắn ta.
Lương Hữu Tiêu và hoàng đế vô cùng ăn ý.
Rất nhanh đã quyết định, chờ năm sau khi con tàu được đóng xong, sẽ điều Lương Hữu Tiêu từ Bắc Cương trở về, chọn một ngày tốt rồi lên đường ra khơi.
Hoàng đế cũng phong cho Lương Hữu Tiêu một chức quan hải vụ lục phẩm, dùng thân phận để giữ chân đối phương.
Mấu chốt là ra tín hiệu với người bên ngoài rằng, Lương Hữu Tiêu ra biển là vì mở mang lãnh thổ cho Đại Lương, như vậy Lương gia cũng sẽ không phản đối nữa.