Lương Hữu Tiêu nói: “Giúp ta truyền lời cho hoàng thượng, ta muốn gặp hoàng thượng.”
“Khanh Lạc đã cho ta một kế hoạch đi biển, nàng nói nếu ta thật sự muốn làm thì phải chuẩn bị thật tốt, tốt nhất là có thể nhờ hoàng thượng giúp sức.”
“Mấy ngày nay ta đã suy nghĩ rất nhiều. Dù nguy hiểm nhưng đời người chỉ sống một lần, nếu ta không đi, ta sẽ hối hận cả đời.”
“Ta cũng nghĩ có hoàng thượng hỗ trợ sẽ tốt hơn, cho nên muốn tìm hoàng thượng nói chuyện.”
Vốn muốn nhờ gia gia và cha truyền lời giúp nhưng hai người đều cực lực phản đối chuyện hắn ta ra biển, cho rằng bên biển rất nguy hiểm.
Gia gia và cha cũng chỉ lo lắng cho sự an toàn của hắn ta, còn mấy thúc thúc và đường huynh đệ khác đều châm chọc, nói hắn ta sẽ toi mạng vì có những ý nghĩ viễn vông.
Cho nên hắn ta không đề cập đến việc này, người nhà không thể hiểu và ủng hộ, hắn ta chỉ có thể sử dụng cách riêng để đạt được mục đích của mình.
Cũng đã quyết tâm sẽ thành công, để người trong nhà có cái nhìn khác về hắn ta trong tương lai.
Hề Duệ ngẩn người: “Hóa ra huynh và Thời Khanh Lạc đã có kế hoạch, có nàng bày mưu tính kế thì càng đáng tin cậy hơn nhiều.”
“Nhưng ta nghe nói, ra biển thật sự rất nguy hiểm, huynh có muốn suy nghĩ lại không?”
Hắn ta cũng lo lắng cho sự an toàn của huynh đệ.
Lương Hữu Tiêu cười nói: “Làm chuyện gì mà không nguy hiểm?”
“Đến Bắc Cương có khi còn gặp tặc phỉ rồi bị giết, không phải chúng ta cũng đến rồi đó sao, cũng đâu có việc gì.”
“Muốn thành đại sự, sao có thể không mạo hiểm?”
“A Duệ, ta và ngươi không giống nhau.”
“Ta muốn chứng minh bản thân. Một mặt, đó thực sự là sở thích của ta, ta muốn thực hiện ước mơ của mình. Mặt khác, cũng muốn chứng minh cho những người trong nhà đã từng xem thường ta biết, lựa chọn của ta không sai.”
Đôi mắt chứa đầy hoài bão và dã tâm của hắn ta như đang bùng cháy: “Trong tương lai, ta sẽ dựa vào điều này để đạt đến những đỉnh cao mà nhiều người trong số họ không thể đạt được.”
Dù nhà hắn ta và nhà của Hề Duệ đều là quốc công nhưng hoàn cảnh trong nhà lại khác biệt.
Tuy hắn ta được lão thái thái và mẫu thân sủng ái nhưng hai người vẫn rất thương yêu các huynh đệ khác của hắn ta.
Cha hắn ta càng coi trọng hai vị ca ca, thậm chí còn chê bai ý tưởng làm ăn của hắn ta, nếu không có sự ủng hộ của gia gia thì cha nhất định sẽ không đồng ý.
Trong nhà chỉ có mỗi gia gia hỗ trợ nhưng ông ấy cần phải cân bằng gia tộc, không thể cho hắn ta quá nhiều nguồn tài lực quan trọng.
Cho nên tiền đồ của hắn ta, chỉ có thể tự mình tranh giành.
Còn sự sủng ái của Hề Duệ là thật hơn cả thật, là đầu quả tim của lão thái thái và thế tử phi, ngoài mặt Hề lão gia tử và thế tử có vẻ như ghét bỏ nhưng thực chất lại rất được yêu thương.
Ngoài ra còn có sự sủng ái của thái hậu và hoàng đế, mới khiến cho Hề Duệ sống một cuộc sống bá đạo và tùy ý.
Công tử ăn chơi trác táng bậc nhất kinh thành cũng không phải chỉ cần bá đạo và kiêu ngạo là có thể làm được. Nếu không có những sự sủng ái kia làm hậu thuẫn, thì đã gặp chuyện từ lâu rồi.
Hề gia là mẫu tộc của hoàng đế, mỗi thế hệ chỉ cần có một hai người con nổi bật là đủ, nếu không sẽ bị bề trên kiêng dè, cho nên không cần Hề Duệ tranh giành làm gì.
Hơn nữa Hề Duệ chẳng những có thể tung hoành ngang dọc ở kinh thành, mà ở Hề gia cũng thế.
Cho dù những đường huynh đường đệ kia có ghen ghét cũng không dám làm gì Hề Duệ, nếu không lão thái thái sẽ là người đầu tiên không buông tha.
Thiên vị một cách rõ ràng nhưng cũng đâu có ai làm gì được.
Lại nói, ca ca của Hề Duệ cũng yêu thương hắn ta, các đường huynh đệ tuy có ganh ghét nhưng vẫn tương tối hòa thuận.
Ở nhà, bọn họ có thể ganh ghét, khó chịu vì Hề Duệ được sủng ái nhiều hơn, đây cũng là bản chất của con người.
Nhưng bên ngoài, nếu ai dám mắng hay là đánh Hề Duệ, huynh đệ Hề gia nhất định sẽ đoàn kết ra tay dẹp loạn.