Trên đường trở về, hắn ta và Lương Hữu Tiêu đều mặc áo khoác lông vũ.
Sau khi mặc áo khoác lông vũ rồi, thì không muốn mặc những loại áo choàng cũ nữa.
Lão gia tử nhận áo khoác lông vũ: “Được, vậy để ta thử xem.”
Ông ấy mang quần áo vào phòng trong, cởi áo choàng ra, mặc áo khoác lông vũ vào.
Ban đầu hơi lạnh nhưng sau đó đã ấm lên.
Đúng như lời cháu trai nói, nó rất nhẹ, so với chiếc áo choàng trước đây thì thoải mái khỏi phải bàn.
Ông ấy mặc áo khoác lông vũ đi ra khỏi phòng: “Ta đi dạo một vòng trong viện xem thử thế nào.”
Sau đó đi ra khỏi cửa.
Sau một lúc lâu mới quay về.
Ông ấy không cởi áo khoác ra, mà nhìn Hề Duệ cười nói: “Tiểu tử thúi, ta thấy giờ con vẫn chưa đứng đắn, đúng là không thích hợp để đón dâu.”
“Chờ sang năm con về, lại để tổ mẫu và mẫu thân con chọn giúp.”
“Cho nên chiếc áo khoác lông vũ này, năm nay do ta mặc vẫn là tốt nhất.”
Ông ấy đi dạo bên ngoài một vòng, phát hiện chiếc áo khoác lông vũ này vô cùng ấm áp, quan trọng là rất nhẹ, nhẹ hơn áo choàng lông thú rất nhiều.
Vậy chuyện cưới xin của cháu trai hay chuyện gì đó, vẫn nên gạt sang một bên.
Những người Hề gia đang có mặt: “……” Giới hạn của lão gia tử có thể xuống thấp hơn nữa không?
Hôn nhân đại sự, vậy mà lại dễ bị dụ vì một chiếc áo của Hề Duệ, cả hai ông cháu đều rất không đáng tin cậy.
Hề Duệ biết tính tình của lão gia tử, cười hì hì: “Con biết tổ phụ là người chính trực, có nguyên tắc cao mà.”
Lão gia tử trừng mắt nhìn hắn ta, có chút chán ghét: “Khi về lại Bắc Cương, con vẫn nên theo Tiêu Hàn Tranh đọc nhiều sách hơn đi.”
Hề Duệ: “……” Đây là tổ phụ ruột đó.
Hề lão gia tử vui vẻ lật tới lật lui chiếc tay nải do cháu trai mang đến.
Chọn những chiếc áo lông vũ, quần lông vũ và áo khoác lông vũ dành cho nam tử mà ông ấy mặc vừa, đều ra lấy ra hết.
“Cho con đi theo phu thê Tiêu Hàn Tranh đến Bắc Cương, thực sự là một lựa chọn đúng đắn.”
Nếu không, sao có thể mang về nhiều đồ tốt thế này.
Hề Duệ dở khóc dở cười: “Tổ phụ, người nên để lại vài món cho cha và những người khác nữa chứ!”
Hề Tín Hành nghe vậy, vẻ mặt lập tức thay đổi: “Ta cũng có phần hả?”
Hề Duệ gật đầu: “Đúng vậy!”
Hề Tín Hành lập tức bước tới, kéo một chiếc áo khoác từ trong tay lão gia tử xuống: “Cha, cái này con trai của con cho con.”
Lão gia tử trừng mắt nhìn ông ta: “Con trai bất hiếu.”
Nhưng ông ấy cũng không nói thêm gì, vẫn lấy hai bộ quần áo ném cho con trai mình.
Đối với những con trai và cháu trai khác đang háo hức xem, ông ấy coi như không nhìn thấy.
Sau đó mặc áo khoác lông vũ, ra ngoài tìm bạn cũ đánh cờ.
Làm lão thái thái không nói nên lời: “Sắp ăn tối rồi, sao ông còn ra ngoài chơi!”
Lão gia tử xua tay đáp: “Ta sẽ ăn cơm ở nhà bạn cũ.”
Lão thái thái nhìn bóng lưng lão gia tử đang bỏ đi, trên tay ôm một đống quần áo, cạn lời luôn.
Đi chơi cờ là giả, đi khoe áo khoác lông vũ mới là thật.
Lão già này thật là, càng già thì tính tình càng trẻ con.
Sau đó, lão thái thái cũng cầm lấy chiếc áo khoác mà Hề Duệ đưa, đi vào trong phòng thay.
Sau khi ra ngoài thì không muốn thay ra, vừa nhẹ vừa ấm, mặc rất thoải mái.
Rồi nắm lấy tay Hề Duệ, yêu quý và khen ngợi nói: “Vẫn là Duệ Nhi của ta hiếu thuận.”
Nói không ít lời ngon ngọt, tốt đẹp về Hề Duệ trước mặt mọi người, khiến người xem không khỏi thấy ngọt đến ê răng.
Thế tử phi cũng có hai bộ nhưng Hề Duệ không mang đến đây.
Ngồi được một lúc, Hề Duệ lại đỡ mẫu thân về viện.
Ca ca và tẩu tẩu của hắn ta cũng đi theo, hiển nhiên cũng muốn áo khoác lông vũ.