Một mặt có thể khiến ông vượt qua cơn nghiện làm cha, một mặt khác, nhị lang và Tiêu tiểu muội cũng được trải nghiệm những lợi ích của việc có cha.
Nghệ vương cũng rất quan tâm Tiêu Hàn Tranh, chỉ tiếc con trai cả quá tự lập, thông minh và tài giỏi, không có chỗ để ông thể hiện.
Bên phía Cẩm vương cũng nhận được tin tức từ kinh thành.
Thấy kế hoạch bị Nghệ vương phá hư thì thầm mắng Nghệ vương mấy câu.
Cẩm vương thật sự không thể hiểu nổi, người đệ đệ không vướng bụi trần này sao lại coi trọng một nữ nhân đã hòa ly. Suốt ngày chạy đến xum xoe ân cần, còn ngang nhiên đứng về phía Tiêu Hàn Tranh ở trên tiều.
Nếu là gã, thích thì cứ nạp vào cửa rồi sủng ái, hà cớ gì lại lãng phí ngôi vị vương phi.
Nhưng gã lại không thể làm gì được Nghệ vương, đành phải thay đổi kế hoạch ban đầu.
Mới cuối tháng 10, huyện Hà Dương đã rơi trận tuyết đầu tiên.
Nhờ thu được lợi nhuận đáng kể từ xưởng đồ hộp, Tiêu Hàn Tranh không chỉ dẫn người đi sửa nhà cho các hộ nghèo trong huyện, mà còn đi đến các thôn làng giúp đỡ.
Vì vậy, năm nay ở huyện Hà Dương không có ngôi nhà nào bị sập do tuyết, tạm thời cũng không có người dân nào phải c.h.ế.t cóng.
Dù lò sắt đang cháy nhưng Thời Khanh Lạc vẫn cảm thấy lạnh.
Không khỏi nhớ đến máy sưởi và máy điều hòa ở hiện đại.
Trong thời tiết giá lạnh như thế này, Bắc Cương vẫn còn rất nhiều người nghèo đói, tới áo ấm còn không có chứ đừng nói đến việc mua bếp lò hay than tổ ông để sưởi.
Vì thế, Thời Khanh Lạc nhớ tới giường sưởi mà nàng đã từng thể nghiệm khi đến phương Bắc chơi trước kia.
Nàng chỉ biết sơ sơ đại khái, sau đó lấy《 Xuyên không bảo điển 》ra xem, quả nhiên có ghi chép cẩn thận về quá trình chế tác giường sưởi.
Thế là nàng chép lại rồi đưa cho tiểu tướng công.
“Làm ra cái giường sưởi này, ngồi hay nằm trên mặt cũng sẽ rất ấm, chờ khi tuyết tan, sẽ cho người đến huyện nha xây mấy cái.”
Nàng cười nói: “Sau khi chúng ta làm thử thành công, thì có thể quảng bá ở huyện Hà Dương rồi.”
Tiêu Hàn Tranh cất tờ giấy, tươi cười ôm nàng vào lòng: “Được, chờ làm ra giường sưởi này, mỗi thôn mỗi hộ đều có thì năm nay ở huyện Hà Dương không còn ai phải c.h.ế.t cóng nữa.”
Hắn đã kiểm tra ký lục của mấy năm qua, phát hiện mỗi năm huyện Hà Dương có không ít người c.h.ế.t cóng vì lạnh, việc này khiến hắn rất lo lắng.
Giá thành của bếp lò và than tổ ong tương đối cao, không thích hợp để dùng rộng rãi.
Hơn nữa bên này lạnh hơn nhiều so với huyện Nam Khê, hiệu quả sưởi ấm của bếp lò và than tổ ong cũng bị hạn chế.
Vẫn là giường sưởi này tốt hơn.
Trước khi thời tiết trở lạnh, hắn đã sai nha dịch đến từng thôn, từng hộ thông báo, bảo mọi người hãy chuẩn bị sẵn củi lửa, phơi khô rau dại để dự trữ.
Cho nên khi có thêm giường sưởi, trừ khi nhà nào rất lười biếng, nếu không đều sẽ đủ củi lửa cho đến khi trời ấm lên.
Khi mặt trời mọc, lại bảo mọi người đi thu gom thêm ít củi lửa để dự trữ.
Thời Khanh Lạc gật đầu: “Ta cũng mong là vậy.”
Chờ tuyết tan, trời sáng hơn, Tiêu Hàn Tranh đã nhờ một thợ thủ công đến nhà làm giường sưởi.
Khiến không ít người vây xem.
Sau khi giường sưởi được làm ra và có thể sử dụng, bọn người Tịch Dung liền chạy tới trải nghiệm.
Nữ đi theo Thời Khanh Lạc đến một phòng, nam đi theo Tiêu Hàn Tranh đến một phòng khác.
Dù sao lên giường sưởi cũng phải cởi giày, nam nữ khác biệt, không thích hợp ở chung.
Sau khi lên giường sưởi, Tịch Dung thấy nó rất ấm áp, bèn ngã người nằm xuống.
“Lạc Lạc, vẫn là ngươi lợi hại, mùa đông ở Bắc Cương ta được cứu rồi, nếu không ngày nào cũng phải run rẩy đứng trước bếp sắt.”
Thời Khanh Lạc cũng nằm xuống cười nói: “Ta cũng nghĩ vậy, sau khi có giường sưởi, cảm thấy cuộc sống ở Bắc Cương cũng không quá khó khăn nữa.”
Cuộc sống hàng ngày trước đây của nàng, căn bản không thể rời khỏi cái bếp sắt, vậy mà vẫn cảm thấy lạnh.
Giờ có giường sưởi, có thể ngồi viết chữ hoặc là nằm đọc sách cũng không thấy lạnh.
Tịch Dung rất tán thành.