Sau khi xem những gì đã xảy ra với hai người Nguyễn Tùng Linh, Thời Khanh Lạc cười nói: “Hai người bọn họ thực sự là đúng người đúng tội.”

“Đây mới chỉ là bắt đầu, Cẩm vương quả là người tàn nhẫn.”

Mặc dù cách làm của Cẩm vương có hơi não tàn, khiến người khác không thể lý giải nhưng cũng đã làm cho mẹ con Nguyễn Tùng Linh phải sống trong đau khổ và hối hận đến cuối đời.

Tóm lại, từ “Giàu có” biến thành “Nghèo” vẫn rất khác biệt so với “Nghèo” sẵn, ít nhất là sự tra tấn về mặt tâm lý.

Đây mới là g.i.ế.c người không thấy máu.

Sau đó thấy trên tin tức có viết, mẹ con Nguyễn Tùng Linh còn dùng hết số tiền cuối cùng đi thuê sát thủ g.i.ế.c nàng, đột nhiên cảm thấy hết sức cạn lời với hai mẹ con này.

“Hai người này đúng là thiểu năng mà.”

Tiêu Hàn Tranh cười nhạo: “Phải là không có não mới đúng.”

Tổ chức sát thủ kia nhận tiền nhưng lại không phái ai tới g.i.ế.c tiểu thê tử.

Rõ ràng là mẹ con Nguyễn Tùng Linh đã bị lừa.

Chỉ có thể nói, ác giả ác báo, đáng đời!

Tiêu Hàn Tranh đã khá quen thuộc với tiểu trấn ở biên cương này, cho nên vừa tới không bao lâu hắn đã hoàn toàn kiểm soát được.

Thỉnh thoảng sẽ có thám tử của Cát quốc và tiền triều đến tìm hiểu nhưng hắn cố tình không bắt bọn chúng.

Lại qua mười ngày, khi Cát quốc muốn nghĩ cách giải cứu Gia Luật Đức, thám tử lại tra ra được, tiểu vương tử của bọn chúng không có ở tiểu trấn, còn Nghệ vương đã tới kinh thành.

Cát quốc vốn định phái một đội quân đến đây, giờ chỉ có thể bỏ cuộc.

Sau đó chúng lần theo tin tức biết được, Nghệ vương đã bí mật áp giải Gia Luật Đức tới kinh thành Đại Lương, hoàng đế Cát quốc nổi giận vô cùng.

Nhưng đứa con trai yêu quý nhất lại nằm trong tay Đại Lương, ông ta chỉ có thể nén giận, tạm thời không dám làm gì.

Đồng thời cũng phái một đại thần thân tín đi sứ đến Đại Lương, cố gắng tìm cách đưa Gia Luật Đức về Cát quốc.

Tiêu Hàn Tranh nhận được tình báo từ Cát quốc, cũng biết sự an toàn của tiểu trấn đã không sao nữa.

Hắn đưa người đi tu sửa lại một số nơi phòng ngự, giao lại công việc của tiểu trấn cho Tam hoàng tử.

Thời Khanh Lạc cũng đưa mẹ chồng và em chồng đi dạy nghề cho những thợ thủ công được sắp xếp trong xưởng, dạy cách làm vỏ lon, nến và xà phòng.

Xong rồi cũng giao xưởng lại cho Tam hoàng tử, bọn họ theo Tiêu Hàn Tranh trở về huyện Hà Dương.

Sau khi về huyện Hà Dương, Tiêu Hàn Tranh bận rộn xử lý công vụ trong huyện và những việc ở xưởng.

Thời Khanh Lạc cũng tất bật đi đến các thôn, giúp thôn dân gieo trồng lương thực, dược liệu, cây cao su cũng như cách nuôi gà, vịt và lợn.

Còn về ngỗng, vì sự tồn tại của ngỗng vương là Ngốc Ngốc, cho nên ngỗng được nuôi rồi bán cho người ta làm thú cưng, mọi người trong huyện Hà Dương đều có ý thức tự giác, tránh ăn thịt ngỗng.

Cẩm Vương đã thực hiện lời hứa trước đó, tặng mấy chục vạn lượng bạc đến đây, để Lương Minh Vũ phối hợp với Tiêu Hàn Tranh sửa đường.

Vì thế không chỉ đoạn đường từ huyện Hà Dương đến Bắc Thành được sửa lại, còn tuyển thêm người bắt đầu sửa chữa con đường dẫn đến kinh thành.

Điều này làm cho dân chúng ở huyện Hà Dương rất phấn khởi, đường được sửa sẽ có nhiều thương nhân đến làm ăn, huyện thành sẽ ngày càng thịnh vượng, cuộc sống của mọi người ngày càng tốt hơn.

Thoáng chốc, thời gian lại trôi qua thêm một tháng.

Thời tiết trở nên lạnh hơn, mọi người đều mặc quần áo dày cộm.

Hôm nay Tiêu Hàn Tranh nhận được tin tức từ kinh thành.

Hắn ngồi trên ghế sô pha trong thư phòng, nói với Thời Khanh Lạc đang ngồi bên cạnh: “Cát Xuân Di sinh con trai.”

Thời Khanh Lạc đang đan áo len tình yêu cho Tiêu Hàn Tranh, nghe thế thì dừng tay: “Vậy chẳng phải cái đuôi của nàng ta hếch lên trời luôn sao?”

“Sinh được con trai, đãi ngộ của nàng ta ở phủ Nhị hoàng tử có tăng lên không?”

Tiêu Hàn Tranh lắc đầu: “Cũng không có, ngày nàng ta sinh, Nhị hoàng tử không có đến.”

“Nghe nói là con trai nhưng cũng không đến nhìn thử một cái, còn sai người chuyển Cát Xuân Di và con nàng ta đến thiên viện ở.”

“Trong phủ Nhị hoàng tử có lời đồn, nói Cát Xuân Di làm sai chuyện gì đó chọc giận Nhị hoàng tử, khiến hắn ta không vui nên mới đối xử lạnh nhạt với mẹ con Cát Xuân Di.”

Thời Khanh Lạc ngẩn người: “Nguyên do có phải vì phụ thân cặn bã không?”

Trước đó, Nhị hoàng tử muốn mượn sức của phụ thân cặn bã, đương nhiên sẽ đối đãi tốt với Cát Xuân Di.

Bây giờ Cát Xuân Như bị phụ thân cặn bã đuổi khỏi phủ đô đốc, Nhị hoàng tử thấy không thể mượn sức của phụ thân cặn bã, nên liền thờ ơ lạnh nhạt với Cát Xuân Di.

Tiêu Hàn Tranh nói: “Đây cũng có thể là một khả năng.”

“Nhưng theo tin tức từ người của ta, cứ cảm thấy Nhị hoàng tử đối với Cát Xuân Di có gì đó bất thường.”



“Dường như rất ghê tởm nàng ta.”

Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Chuyển Cát Xuân Di đến viện xa xôi nhất, ta đoán một thời gian nữa sẽ truyền ra tin nàng ta bị bệnh.”

“Không lâu sau, mẹ con bọn họ đều bệnh chết.”

Thời Khanh Lạc lại ngẩn người: “A, vậy nghĩa là Nhị hoàng tử không muốn nhìn thấy mẹ con Cát Xuân Di ở trong phủ?”

“Nhưng đó không phải con của hắn ta sao?”

Nhị hoàng tử nhẫn tâm với con trai ruột như vậy sao?

Tiêu Hàn Tranh nói: “Hắn ta đâu có thiếu con trai, đối với trắc phi có dã tâm lại tàn nhẫn như Cát Xuân Di, hắn ta vẫn nên đề phòng.”

“Cho nên cũng chẳng tha thiết gì với đứa con trai này.”

Tiếp theo hắn lại đổi lời: “Còn một khả năng khác, tuy không đáng tin cậy nhưng có khi đứa con đó không phải của hắn ta.”

“Theo tin tức gần đây từ phủ của Nhị hoàng tử, ta luôn cảm thấy đứa trẻ kia hoàn toàn không giống Nhị hoàng tử, cho nên hắn ta mới như vậy.”

Thời Khanh Lạc kinh ngạc không thôi: “Sao lại không giống Nhị hoàng tử? Cát Xuân Di dám to gan cắm sừng Nhị hoàng tử ư?”

Vẻ mặt Tiêu Hàn Tranh có chút không nói nên lời: “Nếu thật là thế, vậy không phải Cát Xuân Di cắm sừng Nhị hoàng tử, mà là Nhị hoàng tử tự cắm sừng mình.”

Thời Khanh Lạc trợn to hai mắt: “A, Nhị hoàng tử não tàn như vậy sao?”

Tiêu Hàn Tranh đã từng nghe tiểu thê tử giải thích ý nghĩa của “Não tàn”.

Hắn cười nói: “Không chỉ não tàn thôi đâu.”

“Cách làm trước đó của Cẩm vương cũng rất não tàn, cho nên không thể dùng cách của người bình thường để hình dung.”

Nhắc tới Cẩm Vương, Thời Khanh Lạc không khỏi gật đầu đồng ý: “Đúng đó, trong hoàng thất quả thật có vài người đầu óc không giống với người bình thường.”

Nàng hỏi: “Nhưng sao chàng lại nghĩ như vậy? Có phải phát hiện manh mối gì không?”

Nếu không, tiểu tướng công sẽ chẳng suy đoán theo hướng ngược đời thế này.

Tiêu Hàn Tranh gật đầu: “Người của ta phát hiện, trước khi Cát Xuân Di mang thai, mỗi lần Nhị hoàng tử đến viện của nàng ta đều sẽ đưa theo một tên mã phu.”

“Trước đó, Cát Xuân Di đã cho Nhị hoàng tử phi uống thuốc độc mãn tính, Nhị hoàng tử biết chuyện nhưng không làm gì cả.”

“Chỉ sai người lén đổi thuốc của Nhị hoàng tử phi, không nói cho ai biết, nhìn qua thì giống như đang bảo vệ Cát Xuân Di.”

“Chờ tin tức Cát Xuân Di có thai truyền ra ngoài, Nhị hoàng tử không còn qua đêm ở chỗ nàng ta nữa.”

“Ban đầu vốn rất sủng ái Cát Xuân Di, đưa nàng ta lên thật cao nhưng chẳng bao lâu đã thu hồi sự sủng ái.”

“Trước đó cứ nghĩ, có lẽ Nhị hoàng tử thật sự động lòng với Cát Xuân Di, cho nên không sủng ái mới chính là bảo vệ nàng ta, để nàng ta thuận lợi sinh con.”

“Nhưng giờ đã sinh đứa bé ra, hắn ta lại càng lạnh lùng hơn, đến nhìn con trai một cái cũng chẳng thèm.”

“Ta liên tưởng đến tên mã phu trong tình báo, nên mới phỏng đoán như vậy.”

Thời Khanh Lạc chép miệng một cái: “Nếu thật vậy, thì Nhị hoàng tử cũng là một nhân tài đó!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play