Tiêu Hàn Tranh cười gật đầu: “Ừm, gần đây ông ta thường xuyên tới quấy rầy mẫu thân, ta nhìn cũng thấy phiền.”

Cho nên vẫn nên nhanh chóng đuổi đi là được.

Thời Khanh Lạc tán đồng nói: “Làm rất tốt!”

Mấy ngày nay phụ thân cặn bã đều tới dây dưa với mẹ chồng, nhìn thật là quá chán ngấy.

Tiêu mẫu cũng khẽ cười nói: “Con trai làm tốt lắm!”

Bà cũng không phải là muốn phiền c.h.ế.t Tiêu Nguyên Thạch.

Con gái muốn đi trùm bao tải, bà tỏ vẻ ủng họ mạnh mẽ còn đi theo.

Hơn nữa các nàng cũng không có che giấu hành tung, chính là muốn cho tên cặn bã kia tra được thì biết khó mà lui.

Ai biết kia tên cặn bã kia tự mình cảm thấy quá tốt đẹp, căn bản không có phát hiện sự chán ghét của các nàng.

Cũng có thể là phát hiện nhưng giả bộ như không biết, luôn sống trong nhận thức của mình, điều này rất chán ghét.

Tiêu Nguyên Thạch rời đi cũng không có ảnh hưởng gì, Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc một người bận rộn bố trí canh phòng, một người bận rộn ở xưởng đồ hộp.

Bắc Thành, Cẩm Vương phủ.

Lương Vũ Thuân ở trong viện của Hoa trắc phi dùng bữa.

Quản gia đi đến và cung kính nói: “Vương gia, phụ thân Nguyễn thị tới.”

Không lâu trước đây, Cẩm Vương phi đắc thế ở toàn bộ vương phủ bị đưa về nhà mẹ đẻ.

Liên quan còn có Bình huyện chúa bị phế biếm vì bình dân, cùng nhau bị đưa về nhà mẹ đẻ của Nguyễn thị.

Mọi người vẫn chưa hết bàng hoàng trước sự kiện Trân quận chúa bởi vì Thời Khanh Lạc mà biến thành Bình huyện chúa.

Tin tức này lại lần nữa làm toàn bộ Bắc Thành chấn kinh.

Ai cũng chưa từng nghĩ tới Cẩm Vương phi luôn luôn được sủng ái, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, vậy mà lại bị Cẩm Vương chủ động đuổi về nhà mẹ đẻ.

Mọi người đều rất tò mò, nơi này là đã xảy ra chuyện gì dẫn tới sự kiện đó.

Vì thế rất nhiều người điều tra đều phát hiện hình như là bởi vì Thời Khanh Lạc.

Nhưng lại cảm thấy hẳn là không đến mức đó, vì thế chuyện này làm nổi lên lòng hiếu kỳ của mọi người, chờ xem chuyện tiếp theo.

Nguyễn Tùng Linh cùng Lương Minh Mẫn bị đưa về nhà mẹ đẻ, người nhà mẹ đẻ của ả cũng giật nảy mình.

Sau đó nghe bản thân ả nói là ả phát giận cho nên tự mình muốn rời khỏi vương phủ, trong lòng đều thầm mắng ả đầu óc có bệnh, nhưng lại không dám đắc tội như cũ mà phụ vụ hai mẹ con ả.

Rốt cuộc thì người Nguyễn gia đều biết, Cẩm Vương có bao nhiêu sủng ái Nguyễn Tùng Linh và Lương Minh Mẫn.

Mà Nguyễn Tùng Linh xưa nay đối với Cẩm Vương đều là muốn nhăn mặt thì lập tức mặc kệ, từ lúc bắt đầu bọn họ cũng lo lắng hãi hùng với thói quen này của ả.

Lần này Nguyễn phụ cho rằng lại là nữ nhi cố ý cáu kỉnh trở về nhà mẹ đẻ.

Chỉ cần nữ nhi dỗ dành Cẩm Vương một chút thì lại có thể trở về Cẩm Vương phủ.

Nhưng cho dù có khuyên như thế nào thì con gái cũng đều không nghe.

Ông ta còn tưởng rằng hẳn là con gái muốn Cẩm Vương chịu thua trước, lúc này mới đi theo về Cẩm Vương phủ.

Nhưng thật ra cũng không để ở trong lòng, ngược lại cảm thấy đứa con gái này lợi hại, ăn Cẩm Vương đến gắt gao.

Phát hiện Cẩm Vương từ huyện Hà Dương trở về cũng đã trôi qua mười ngày nhưng lại không có tới đón con gái, chuyện này hình như không giống với suy nghĩ của bọn họ lắn.

Mấu chốt chính là gần đây Nguyễn phụ làm việc rất không thuận lợi, còn bị cấp trên so đo xét nét.

Chuyện này làm cho ông ta rất không hài lòng, sau khi bị từ chối khi lần nữa bảo con gái trở về Cẩm Vương phủ.

Ông ta chỉ có thể tự mình tới Cẩm Vương phủ tìm Vương gia nói chuyện.

Lương Vũ Thuân cũng không bất ngờ khi nghe thấy Nguyễn phụ cầu kiến.

Gã dùng khăn lau miệng: “Dẫn ông ta ra sảnh ngoài chờ đi.”

Quản gia cung kính nói: “Vâng!”

Nguyễn phụ được đưa tới sảnh ngoài chờ đợi nửa ngày, mới nhìn thấy Cẩm Vương khoan thai tới muộn.

Con gái của ông ta dám tùy hứng tùy ý với Cẩm Vương như vậy, nhưng ông ta cũng không dám.

Cung cung kính kính hành lễ" “Bái kiến Vương gia!”

Lương Vũ Thuân đi đến rồi ngồi xuống ở vị trí chủ nhà: “Có việc gì?”

Nguyễn phụ trên mặt tràn đầy tươi cười, “Vương phi ở nhà vẫn luôn nhắc mãi đến Vương gia, cho nên ta lại đây hỏi một chút, khi nào thì ngài cho người đón nàng trở về.”

Con gái cũng không thể ngây ngốc mãi ở nhà mẹ đẻ được, hiện tại người bên ngoài đều bắt đầu lan truyền những tin đồn nhảm nhí, nói ông cái gì mà con gái của ông ta thất sủng.

Hơn nữa đứa con gái bừa bãi kia của ông ta ở nhà lại tác oai tác quái, phải dùng thứ tốt nhất, ăn tốt nhất.

Lại mang theo một đứa cháu gái càng điêu ngoa tùy hứng hơn trở về, cả nhà đều phiền đến không chịu được, hận không thể lập tức đưa người về vương phủ.

Lương Vũ Thuân bưng tách trà nha hoàn mới vừa dâng lên: “ Vì sao bổn vương phải phái người đi đón nàng trở về.”

Gã nghiền ngẫm hỏi: “Nàng không nói cho ngươi biết là vì sao bổn vương lại phải đưa nàng về nhà mẹ đẻ sao?”

Nguyễn phụ nghe được lời này thì cũng phát hiện sự tình không giống như những gì mình nghĩ trước đó.

Ông ta nói đúng sự thật: “Nàng có nói là có chút náo loạn mâu thuẫn nhỏ cùng Vương gia, cho nên về nhà mẹ đẻ ở một đoạn thời gian.”

Lương Vũ Thuân thổi thổi nước trà, chậm rì rì uống một ngụm xong rồi lúc này mới nói: “Mâu thuẫn nhỏ? Thật khó nàng có thể nói ra được lời này.”

“Bổn vương đưa nàng về nhà mẹ đẻ, là bởi vì vị trí Vương phi của nàng đã bị phế bỏ, chính xác mà nói thì nàng là bị bổn vương hưu thê.”

“Nàng còn có tư cách gì mà muốn quay lại vương phủ?”

Nguyễn phụ kinh hãi: “Cái gì? Bị hưu.”

Sao có thể? Vương gia không phải là sủng đứa con gái đó của ông ta lên trời sao?

Lúc trước con gái làm xằng làm bậy, kiêu ngạo tùy ý nhưng Cẩm Vương đều luôn dung túng.

Lương Vũ Thuân nói: “Đúng vậy, hưu!”

“Nàng ở huyện Hà Dương đã phạm tội, nếu không phải có lời nói của bổn vương thì nàng và đứa con gái độc ác kia của nàng đã bị đưa đi ngồi tù hoặc là lưu đày.”

“Hưu nàng cũng đã là nhẹ rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play