Lần này ông ta tới huyện Hà Dương, ngoại trừ muốn Tiêu Hàn Tranh xem bệnh giúp mình thì còn muốn hợp tác.
Kỳ thật còn có chút tâm tư nhỏ chính là muốn hòa hợp lại với Khổng thị.
Những ngày này ở Bắc Cương, ông ta thường xuyên sẽ không nhịn được mà nhớ tới chuyện Khổng Nguyệt Lan cho mình một cái bạt tai, còn có bộ dáng nhục nhã của ông ta.
Bà càng ngày càng tươi trẻ, dường như lại làm ông trả trở về quá khứ khi lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ của bà thì đã thích bà.
Chuyện này có nghĩa là ông ta lại lần nữa rung động với bà.
Trước kia chỉ là cảm thấy bà là nữ tử đẹp nhất mà hắn từng gặp được, hơn nữa nhà mẹ đẻ của bà còn có thể trợ giúp cho ông ta, bởi vì dung mạo và ch lợi mà vui vẻ tới cầu hôn.
Lần này lại là thích từ tận đáy lòng, giống như là đã từng thích Cát Xuân Như vậy.
Ở trong lòng ông ta, Khổng Nguyệt Lan rất yêu mình, hòa li cũng là vì hài tử buộc phải làm vậy.
Cho nên sau này ông ta chỉ cần đối xử với bà thật tốt, người một nhà bọn họ có thể một lần nữa có thể chung sống với nhau.
Ba đứa nhỏ kia coi trọng Khổng Nguyệt Lan như vậy, nếu như bọn họ hòa hợp thì bọn nhỏ cũng sẽ không so đo những chuyện không thoải mái ở trong quá khứ.
Tiêu Hàn Tranh vì muốn mẫu thân mình sau này được hạnh phúc, còn không phải là sẽ chủ động chữa bệnh cho ông ta sao.
Chỉ là nghĩ đến rất tốt, ai ngờ lại đột nhiên nhảy ra một Nghệ Vương.
Tiêu Hàn Tranh cười nhạo: “Sửa lại một chút, chúng ta đã cắt đứt quan hệ cho nên cũng không liên quan đến ông.”
“Mẫu thân ta xứng đáng được tốt hơn.”
Hắn đánh giá phụ thân cặn bã một phen: “Bất kể là từ phương diện thân phận hay là dung mạo khí chất, tính cách săn sóc cẩn thận, hay là thể xác và tinh thần sạch sẽ, Nghệ Vương so với ông đều mạnh hơn rất nhiều.”
“Vì sao mẫu thân ta không chọn người tốt hơn, mà phải ăn lại một cái cây già vô vị còn ghê tởm làm người ta nghẹn thở như ông?”
Bởi vì ở bên cạnh Thời Khanh Lạc thời gian dài, hiện tại Tiêu Hàn Tranh đối với người mình chán ghét cũng đặc biệt có thể độc miệng oán hận.
Quả nhiên, sau khi Tiêu Nguyên Thạch nghe xong lời này thì sắc mặt đen lại.
Ông ta châm chọc: “Nói đến cùng thì các ngươi vẫn là nhìn thân phận cao quý của Nghệ Vương.”
Tiêu Hàn Tranh nhếch môi: “Nếu ông muốn cũng có thể nghĩ như vậy, Nghệ Vương thân phận cao quý, còn có thể săn sóc lại toàn tâm toàn ý đối với mẫu thân ta, ngay cả kẻ ngốc biết phải chọn như thế nào.”
Tiêu Nguyên Thạch cười lạnh: “Nhưng Thái Hậu và Hoàng Thượng sẽ để cho Nghệ Vương cưới một thôn phụ đã từng hòa li, còn có ba hài tử lớn như vậy sao?”
Nghệ Vương là người nào, thời điểm tiên hoàng còn ở trên đời thì chính là con vợ cả, ngoại trừ Cẩm Vương, tiên hoàng xem như là tương đối để ý tới đứa con trai này.
Hiện tại tuy rằng chỉ là một thân vương, nhưng hoàng đế lại là ca ca ruột thịt.
Nói một câu khó nghe, chỉ cần Nghệ Vương đồng ý thì nữ tử chưa lập gia đình của toàn bộ Đại Lương này ông đều có thể tùy ý chọn.
Với mức độ sủng ái để ý của Thái Hậu và hoàng đế đối với Nghệ Vương, hoàn toàn không có khả năng để cho Nghệ Vương cưới Khổng Nguyệt Lan.
Tiêu Hàn Tranh lại lần nữa nhướng mày: “Đây là chuyện Nghệ Vương phải giải quyết.”
“Nếu chút chuyện này cũng không thể giải quyết thì có tư cách gì rước mẫu thân ta vào cửa chứ?”
Mặc kệ người khác thấy thế nào, ở trong mắt bọn họ mẫu thân vẫn là tốt nhất.