Những người đang nghỉ ngơi lần lượt giật mình đứng dậy, tay cầm vũ khí lo lắng nhìn về phía trước, cứ tưởng đội ngũ của Cát quốc tấn công.
Thấy vậy, Tiêu Hàn Tranh lên tiếng: “Đừng căng thẳng, đây là người của chúng ta.”
Tiêu Nguyên Thạch ngẩn người: “Người của ta đã đến đủ.”
Trời vừa tối, người của ông đã đến hết.
Tiêu Hàn Tranh không nhìn ông ta: “Ta đang nói người của ta.”
Sau đó một nhóm người xông tới, đám người Tiêu Nguyên Thạch vẫn không thả lỏng cảnh giác.
Lúc này, người cưỡi ngựa đi đầu nói: “Lão Tiêu, chúng ta tấn công được chưa?”
Nghe thấy giọng nói này, Tiêu Nguyên Thạch ngây người một lúc, sau đó kinh ngạc nói: “Trấn Nam hầu?”
Trong bóng đêm ông ta không thấy rõ mặt nhưng nghe giọng nói hình như là Tịch Dung.
Tịch Dung không để ý đến ông ta: “Lão Tiêu, nói đi chứ?”
Đây cũng coi như ngầm thừa nhận thân phận của nàng ấy.
Tiêu Hàn Tranh cười nói: “Có thể tấn công.”
Tiếp đó hắn kéo một con ngựa tới, xoay người lên ngựa, nói với Tiêu Nguyên Thạch: “Tiêu phó đô đốc, bảo mọi người chuẩn bị chiến đấu đi.”
Tiêu Nguyên Thạch thấy có hơn một nghìn người xuất hiện, lúc này mới nhận ra Tiêu Hàn Tranh quả thực đã chuẩn bị xong.
Nhưng bao nhiêu đây người thì nghĩ là đủ rồi sao?
Tiêu Hàn Tranh và Tịch Dung vẫn còn non quá.
Ông ta cũng xoay người lên ngựa: “Được!”
Sai phó tướng bảo mọi người hãy chuẩn bị đánh lén doanh trướng của Cát quốc.
Đoàn người cưỡi ngựa thẳng tiến đến tiểu trấn.
Tiếng vó ngựa vang lên, chẳng mấy chốc xung quanh quân doanh của Cát quốc và rừng cây bỗng chốc sáng bừng ánh đuốc, ba đội kỵ binh xông ra ngoài.
Bọn chúng tiến lên bao vây đoàn người của Tiêu Hàn Tranh.
Tiêu Nguyên Thạch thấy thế thì không khỏi kinh ngạc: “Ta đã nói quân đội tinh nhuệ của Cát quốc không đơn giản rồi, tuy người ta không chủ động bao vây tấn công chúng ta nhưng đã sớm cho người mai phục, chờ chúng ta chui vào rọ.”
“Giờ quay đầu vẫn còn kịp.”
Giờ bọn họ chỉ còn cách quay đầu, mở con đường m.á.u chạy thoát thân mới là thượng sách.
Tiêu Hàn Tranh bĩu môi: “Sao phải rút lui, chính là đang chờ bọn chúng tới.”
Hắn rất hiểu tính cách của tướng quân Cát quốc kia, đối phương thực sự kiêu căng ngạo mạn nhưng không phải người ngu ngốc, đương nhiên sẽ chuẩn bị sẵn sàng, cho người bố trí mai phục.
Tất cả đều nằm trong tính toán của hắn.
Tiêu Nguyên Thạch nhìn Tiêu Hàn Tranh mà không nói nên lời.
“Ta chỉ muốn biết, nếu chúng ta không rút lui, làm sao có thể thoát ra khỏi vòng vây của bọn chúng?”
“Đừng nói ngươi muốn chúng ta xông lên nhé? Thế chẳng phải tìm c.h.ế.t sao.”
“Kỵ binh của Cát quốc phối hợp rất ăn ý, con ngựa cường tráng, tướng sĩ khỏe mạnh, ở trên lưng ngựa bọn chúng chính là kẻ địch mạnh nhất của Đại Lương.”
Người ta từ nhỏ đã lớn lên trên lưng ngựa, kỵ binh của bọn họ không trụ được mấy hiệp đã thua rồi.
Dưới đất, khả năng chiến đấu của ông ta có thể một mình địch được hai tướng của Cát quốc nhưng ở trên lưng ngựa, thì phải đổi ngược lại.
Tiêu Hàn Tranh biết phụ thân cặn bã có ý gì: “Vậy làm cho bọn chúng xuống ngựa.”
Tiêu Nguyên Thạch: “……” Ngươi coi người ta là con trai ngươi hay sao, mà muốn người ta xuống ngựa là người ta xuống.
Ông ta đang định mở miệng khuyên nhủ, khuyên Tiêu Hàn Tranh đưa mọi người rút lui trước.
Lại thấy Tiêu Hàn Tranh lấy ra thứ gì đó từ trong ngực, sau đó b.ắ.n nó lên trời.
Pháo hoa đỏ rực nổ tung trên bầu trời.
Đây là điều mà Tiêu Nguyên Thạch chưa từng nhìn thấy bao giờ .
Tiếp theo Tịch Dung lấy ra một ít pháo hoa dài từ trong túi, châm lửa đốt, sau đó nhắm vào kỵ binh Cát quốc đang chạy tới đây mà ném.